Chương 2108
Đứng nguyên tại chỗ, Mộ Dĩnh Nhi bỗng nhiên bật khóc, nước mắt tuôn rơi: “Con thật sự đã tỉnh táo rồi, từ lúc mẹ còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, đã dần dần tỉnh lại…”
Mấy ngày nay, cô ta thỉnh thoảng lại nhớ tới mấy câu nói tàn nhẫn của Quý Hướng Không từng nói với cô ta trước khi rời đi.
Buổi tối, mẹ cô ta đang ngủ, cô ta ngồi một mình bên cửa sổ, cả đêm không ngủ được, cũng ngồi đó hết một đêm.
Mẹ cô ta ngây người, cảm thấy Mộ Dĩnh Nhi có gì đó không ổn.
Lẽ nào, trong đó còn xảy ra chuyện gì mà bà ta không biết à?
“Con thật sự đang tỉnh táo chứ? Mẹ vẫn phải cảnh cáo con một câu. Trên thế giới này, giết người là phải đền mạng. Đừng nói bây giờ con không có được Quý Hướng Không, cho dù tương lai con gi3t chết Trần Diễm An cũng phải đền mạng! Còn kéo theo cả cái mạng này của mẹ nữa!”
Mộ Dĩnh Nhi giơ tay lau nước mắt trên mặt và đi ra ngoài. Cô ta ngồi trên ghế đá trong bệnh viện, lẳng lặng nhìn mặt hồ.
Cô ta ngồi đó rất lâu, từ sáng sớm đến trưa, lại từ trưa đến tối.
Gió lạnh thổi qua nhưng cô ta dường như không cảm giác được vậy…
Cô ta đang suy nghĩ về rất nhiều người và sự tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nghĩ tới cô ta, Quý Hướng Không và cả Trần Diễm An, còn có những chuyện xảy ra trong hơn một năm qua.
Mẹ cô ta rất lo lắng, liên tục gọi điện thoại cho cô ta nhưng mãi không ai nghe máy. Bà ta sợ cô ta lại làm ra chuyện gì, vì vậy bảo y tá tìm xe lăn tới, đẩy bà ta ra ngoài.
Rất lâu sau, Mộ Dĩnh Nhi mới lấy lại tinh thần.
Nhưng tay và mặt đều đã bị lạnh tới không còn cảm giác. Cô ta hít sâu và hà hơi vào lòng bàn tay.
Hóa ra trong lúc cô ta không để ý, trời đã tối rồi…
Cô ta đứng dậy và định đi vào bệnh viện, lại nghe được một giọng nói rất quen thuộc truyền đến: “Cô y tá, nhờ cô để ý tìm con gái tôi giúp. Tôi lớn tuổi rồi, mắt không được tốt, cộng thêm trời tối như vậy, tôi không nhìn rõ được.”
Y tá đáp “Vâng” rồi hỏi: “Con gái bác trông thế nào?”
“Con bé xinh đẹp, cao một mét sáu lăm, tóc đen, mặt tròn, hoàn toàn có thể đi làm minh tinh được. Tôi có lỗi với con bé, hoàn cảnh gia đình không tốt mới khiến tài năng của con bé bị mai một…”
Mộ Dĩnh Nhi lẳng lặng lắng nghe và nhắm mắt lại, cảm thấy dường như có gì đó dâng lên trong lòng. Cô ta nhìn theo giọng nói, thấy mẹ cô ta được y tá đẩy qua, trên người chỉ mặc bộ đồng phục bệnh nhân đơn bạc, trên gương mặt đầy vẻ sốt ruột và lo lắng. Gương mặt bà ta đã gầy hơn rất nhiều, còn bị gãy chân.
Tâm trạng cô ta dao động, trong nháy mắt đau tới không thở nổi. Cô ta chạy tới và gọi một tiếng mẹ, sau đó ôm thật chặt bà ta rồi òa khóc.
Mẹ cô ta lập tức bị dọa cho giật mình, sau khi lấy lại tinh thần thì gọi Dĩnh Nhi, cũng ôm cô ta và nói: “Con bé này, sao muộn thế này còn chạy đi đâu một mình vậy?”
Sau khi quay lại phòng bệnh, mẹ cô ta không thấy buồn ngủ, không chịu đi nghỉ mà xin lỗi Mộ Dĩnh Nhi.
Trước đây, bà ta vì thể diện mới cảm thấy Quý Hướng Không là một lựa chọn tốt, mỗi ngày đều truyền tư tưởng đó cho cô ta, là lỗi của bà ta.
Mộ Dĩnh Nhi lắc đầu, bảo bà ta không cần suy nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cô ta sẽ không làm bà ta thất vọng nữa, sau này cũng không có nữa.
Sáng sớm hôm sau.