“Chả thế còn gì? Anh cũng đâu chuẩn bị đồ bơi cho tôi, không có tính người gì cả.” Dứt lời, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức hỏi: “Đợi đã, anh sẽ không nói với tôi rằng trong hồ bơi có camera chứ, đúng không?”
Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một nụ cười.
Cô ngay lập tức cảm thấy một tia sét giáng xuống, vừa đúng đánh vào đầu mình, rền vang đến mình… Mơ màng rối bời, đầu óc ong ong như thể nhớ lại tiếng sấm sét vậy, tương lai một mảng đen tối!
“Thật sao? Thực sự có camera à?”
Anh cười càng tươi hơn: “Tôi sẽ cho người một video mang đến cho cô!”
Sét đánh giữa trời quang! Vì vậy toàn bộ cảnh tượng cô cởi quần áo nhảy xuống hồ bơi cũng bị ghi hình lại sao? Tích Niên che mặt, lần này toi đời rồi, khi cô bò dậy, cô còn ung dung mặc quần áo đến thế, đúng là hoàn toàn trần truồng xuất hiện trước camera! Lúc này chỉ muốn tìm một cái cây to đâm đầu vào chết quách cho xong.
“Phòng giám sát của nhà các anh nằm ở đâu?”
“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao?”
“Làm ơn đi, đó là thứ xâm phạm quyền riêng tư của người ta mà, nếu anh lấy ra lượn đi lượn lại thì đúng là chuyện xâm phạm nhân quyền.”
“Không hề có người chủ động đi quay, cô tự mình đi qua đi lại trước camera của người ta, đó là vấn đề cá nhân của cô, không liên quan gì đến CCTV cả.”
Anh nói đến Tích Niên không còn gì để nói, dù sao thì bây giờ anh nói gì cũng có lý hết, Tích Niên hít thở một hơi sâu, nói: “Vậy thì tùy anh thôi, dù sao thì phụ nữ nào cũng như nhau sau khi cởi quần áo ra, nghĩ chắc rằng Tổng giám đốc Hạ nhìn thấy qua vô số người, cũng sẽ không có hứng thú vì điều này, tôi là một người phụ nữ đã sinh con, đương nhiên càng không sao hết!”
“Không sao là tốt.”
“Tôi còn có việc nên về trước.
Đúng rồi, hôm nay anh đã hứa với tôi là sẽ cho tôi ở lại một đêm trong hồ bơi, vậy thì đêm nay tôi sẽ qua đây.”
“Được, cô cần gì, tôi có thể chuẩn bị cho cô.”
Tích Niên quay lại nhìn anh một cái, vì anh đã nói ra rồi thì cô cũng chẳng thèm khách sáo với anh: “Một chiếc giường hơi có thể chiếm dụng diện tích sàn nhà hồ bơi của anh, chăn bông và gối, nghĩ chắc những thứ này không phải điều khó khăn gì với Tổng giám đốc Hạ đúng không?”
Anh cười mà không lên tiếng.
Cô đương nhiên coi anh là ngầm chấp nhận, nên không nói gì nữa và nhanh chân rời khỏi nhà họ Hạ, vốn chỉ là thuận miệng nói ra muốn nằm xuống ngắm sao và ngủ một đêm trong hồ bơi.
Nhưng cô cũng chưa thực sự quyết định làm chuyện đó, vậy mà lại xảy ra loại chuyện này! Lại bị camera quay được cảnh cô cởi quần áo, như vậy còn được sao? Tuy cô nói rằng không sao cả, đó cũng là cố tình nói cho Hạ Ngôn nghe, chính là để anh thả lỏng cảnh giác, để anh nghĩ rằng cô không quan tâm.
Bằng không cô ngốc à, lỡ như một phút bất cẩn để thứ đó rò rỉ ra ngoài thì cô không phải toi đời rồi sao, đến lúc đó thực sự không còn mặt mũi để gặp các bậc cha ông người lớn nữa! Ngay cả khi cô đã là một người mẹ, cho dù có cởi mở đến đâu thì cũng không thể thực sự để bản thân cởi mở cho người khác nhìn chứ, thiệt biết bao!
Lần này, đêm nay không đến cũng phải đến, tìm cơ hội đến phòng giám sát để xóa lịch sử đi.
Ngay khi trời vừa tối thì Tích Niên có mặt đúng giờ.
“Hi… Chúng tôi đến ăn chực đây.”
“Hi… Chú đẹp trai, hai mẹ con cháu đến ăn chực đây.” Cố Tiểu Hoại cũng chào hỏi theo.
Hạ Ngôn nhìn Tiểu Hoại một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Tích Niên, nói nhỏ bên tai cô: “Còn mang cả đứa nhỏ đến, sợ tôi sẽ làm gì cô vào ban đêm à?”
Đâm trúng sự thật! Tích Niên lập tức che giấu biểu cảm sau khi bị nhìn thấu của mình đi, đối mặt với Hạ Ngôn bằng thái độ bình tĩnh.
Cô mang theo Tiểu Hoại đến đây là có hai mục đích, thứ nhất là muốn cho Tiểu Hoại cũng cảm nhận cảnh đẹp đó, thứ hai là thực sự lo lắng Hạ Ngôn sẽ làm gì với mình, dù sao thì cái gì anh cũng làm ra được cả, xem như là cài thêm cái khóa an toàn ra ngoài vậy.
Cho dù anh không phải một con người, thì cũng không đến nỗi làm ra loại chuyện súc vật ngay trước mặt một đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành chứ!
Quả thực cô đã tự mang theo loại tâm lý may mắn này.
“Chú đẹp trai, đồ ăn của nhà chú đúng là rất ngon.” Cố Tiểu Hoại ngồi vào bàn ăn và bắt đầu ăn điên cuồng, những ngày tháng đi theo mẹ thì cái gì cũng tốt cả, chỉ là khổ cho cái bụng nhỏ của cậu bé.
Nhưng sau khi chú lớn đến đây, có chú lớn che chở, cũng xem như tốt hơn trước kia một chút.
Hạ Ngôn đặt một tay lên trán, dường như chỉ ăn một chút là đã no.
Tích Niên thì không quan tâm nhiều như vậy, cô mới không khách sáo với Hạ Ngôn, đối mặt với sơn hào hải vị ở trước mắt, dốc sức ăn, cô cứ ăn, ăn và ăn, ăn no rồi thì đêm nay mới có sức đi tìm video.
Cố Tiểu Hoại đã uống một ly sữa bò có chất dinh dưỡng đặc biệt, cậu bé đặt ly sữa bò xuống: “Ơ, chú đẹp trai, chú ăn có một chút như vậy là đã no rồi sao?”
Hạ Ngôn lạnh lùng nói: “Không sao, đêm nay còn phải ăn cái khác nữa.”
“Ăn gì vậy? Chú đẹp trai, chú nhìn mẹ cháu làm gì vậy? Chẳng lẽ chú muốn làm thịt mẹ cháu để ăn sao?” Lời nói ngây thơ của con trai lại hoàn toàn chạm đến tâm trí của Tích Niên.
Thức ăn còn đang ở trong miệng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt của Hạ Ngôn, anh thực sự đang nhìn cô: “Anh, anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? Tôi cũng đâu ăn được!”
“Không ăn qua thì làm sao biết cô có ăn được hay không chứ?” Anh lạnh lùng nói, mặc dù trên mặt không có bất kỳ thay đổi biểu cảm nào, nhưng từ trong mắt anh có thể thấy được một linh cảm không lành.
Khóe miệng của Tích Niên co giật, cô cảm nhận được một sự ớn lạnh khác trong lời nói của anh, đừng nói cô có suy nghĩ không trong sạch, cứ luôn nghĩ theo hướng đó.
Nhưng Hạ Ngôn luôn một mực truyền đạt tin tức cho cô theo hướng đó, khiến cô buộc phải suy nghĩ theo hướng đó!
Tiểu Hoại ngờ vực hỏi: “Chú đẹp trai, mẹ của cháu thực sự không thể ăn được đâu.”
“Chú có cách để ăn.”
“Hả? Chú đẹp trai có cách gì để ăn mẹ cháu thế, chú nói cho cháu biết có được không, mẹ cháu hung dữ như vậy, thịt chắc chắn cũng già rồi.”
Đúng là lời nói của trẻ con không có kiêng kỵ, nhưng trên trán của Tích Niên đã từ từ hiện ra vài đường đen, tại sao Hạ Ngôn có thể nói chuyện hợp nhau với một đứa trẻ bốn tuổi như vậy, hơn nữa còn là nói về loại chủ đề này! Chẳng lẽ thực sự là bố con một lòng, thậm chí đến nói chyện cũng ăn nhịp sao?
“Tiểu Hoại, tập trung ăn cơm.” Tích Niên ở bên cạnh nói.
Cố Tiểu Hoại cúi đầu xuống: “Dạ.”
Đôi mắt phượng trừng lên liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, như thể đang cảnh cáo anh đừng thảo luận về loại chủ đề này ở trước mặt trẻ con, sẽ giẫm chết nụ hoa của tổ quốc.
Mà anh lại là một dáng vẻ chuyện không phải của mình nên chẳng cần quan tâm, đôi mắt màu xanh dương đó như thể đang nằm trong tay, những gì anh nói với Tiểu Hoại chỉ là đề tài bình thường, không hề liên quan đến những thứ không tốt, là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Nhìn ánh mắt đó, cô thực sự muốn đập đầu xuống bàn, gần đây luôn có một cảm giác khuỷu tay của con trai hướng ra ngoài, giúp người ngoài hợp lại cùng nhau đối phó cô.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đối với Tiểu Hoại mà nói, Hạ Ngôn là người ngoài sao? Mặc dù là bố con, nhưng khi chưa bại lộ ra thì họ hẳn chỉ là người ngoài với nhau.
Cô không kìm được muốn dùng khóe mắt quan sát hai người này, càng nhìn thì càng cảm thấy hai người này trông thật giống nhau.
Nghĩ đến đây, Tích Niên không khỏi muốn thắp hương lễ Phật cảm ơn ông trời, may thay đôi mắt của con trai giống cô, nếu không thì đúng là hỏng việc! Nói không chừng thực sự sẽ bị nghi ngờ và nhận ra..