Mà bà ta không biết là Cố Tích Niên vẫn luôn âm thầm theo dõi bà ta, vì kế hoạch của mình, cô có thể nhẫn nhịn mọi thứ, bao gồm cả sự căm hận với người phụ nữ này.
Tích Niên biết dù cho hiện giờ cô đã có năng lực giết Triệu Khiết Vũ, nhưng cô cũng không thể giết bà ta được.
Bởi vì bố của mình còn đang nằm trong tay bà ta, nào có thẻ ra tay được chứ?
Cô có quá nhiều bất đắc dĩ.
Cho đến khi Triệu Khiết Vũ trở về nhà, Tích Niên cũng lén lút theo đến nhà họ Cố.
Nơi này giống như năm năm trước, không có bất kỳ thay đổi nào.
Đứng ở ngoài cửa, nhưng trong mắt cô lại đầy sự lo lắng với gia đình này.
Bao nhiêu niềm vui, là ở đây.
Bao nhiêu đau buồn, cũng là ở đây.
Đây là nơi cô được sinh ra và lớn lên, cô đã trải qua mười tám năm thanh xuân ở ngôi nhà này, nhưng bây giờ, ngôi nhà này đối với cô mà nói lại xa lạ như thế.
Cô muốn trở về gia đình lúc trước biết bao, gia đình đó có bố.
Đáng tiếc… Gia đình này không có bố nên thật lạnh lẽo.
“Xin chào, cô cứ mãi đứng ở ngoài cửa, có chuyện gì không?” Có cô người làm để ý thấy Cố Tích Niên đứng ở ngoài cửa.
Tích Niên nhìn cô người làm, một khuôn mặt xa lạ, trong cái nhà này thậm chí đến một khuôn mặt quen thuộc cũng không còn sao? Có lẽ chỉ còn lại Triệu Khiết Vũ.
“Tôi muốn gặp Triệu Khiết Vũ.”
“Hả?” Cô người làm kinh ngạc.
“Mở cửa.” Tích Niên lạnh lùng nói.
“Hả? Cô nói gì vậy? Cô là ai?” Cô người làm khó hiểu nhìn Cố Tích Niên.
“Tôi là ai à? Cô đi nói với Triệu Khiết Vũ, có người tên Cố Tích Niên tìm bà ta.” Tích Niên lạnh lùng nói, trong những năm qua, cô đã mơ thấy mình trở về ngôi nhà này vô số lần.
Trong bốn năm chấp nhận cuộc huấn luyện thợ săn, cô cũng từng tưởng tượng rằng cô sẽ làm gì khi trở về ngôi nhà này? Là đánh Triệu Khiết Vũ một trận dữ dội? Hay là giết chết bà ta để giải tỏa cơn căm hận trong lòng?
Cô từng có quá nhiều suy nghĩ, nhưng khi thực sự đến ngày này thì cảm giác lại tầm thường không có gì lạ, có lẽ do đã suy nghĩ quá nhiều nên dần dà, trái tim cũng cảm thấy không có gì đáng kể.
Cô người làm nhìn Cố Tích Niên: “Họ Cố?” Nhà họ chính là họ Cố, chẳng lẽ đây là người họ hàng nào sao? Tuy chưa từng gặp qua nhưng cô người làm cũng không dám tự chủ trương lắm, lập tức đi vào báo cáo.
Lúc này, Triệu Khiết Vũ đang trở về phòng ngủ định ngủ một giấc.
“Bà chủ.
Bà chủ.” Cô người làm ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi lấy.
“Chuyện gì?” Triệu Khiết Vũ ở trong phòng ngủ uể oải nói, lúc này lại đến làm phiền bà ta.
“Bên ngoài có người muốn gặp bà.”
“Là ai, đuổi đi cho tôi, đuổi đi! Không thấy bây giờ tôi mệt đến muốn chết à.” Triệu Khiết Vũ đã ngồi xuống bên giường, nói với giọng điệu bực mình.
“Ồ…” Cô người làm gật đầu, suy nghĩ muốn rời đi, nhưng vẫn nói thêm một câu: “Nhưng người đó nói mình tên là Cố Tích Niên.”
Vừa nói xong câu này thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Triệu Khiết Vũ đứng ở cửa, kích động nhìn cô người làm: “Cô nói người đó tên là gì?”
Cô người làm suýt giật nảy mình, lo lắng nói: “Cố, Cố Tích Niên.”
“Là nữ à?”
“Vâng.”
Ở cửa nhà họ Cố, Tích Niên tựa ở ngoài cửa sắt lớn, không khỏi cười tự giễu bản thân, có thấy ai về nhà của mình mà còn cần phải thông báo không?
Ôi…
Đúng là buồn cười muốn chết mà, nếu không có Triệu Khiết Vũ thì bây giờ sẽ là một cảnh vật như thế nào nhỉ, có lẽ cô sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc với bố, sẽ không xa cách nhau năm năm dài.
Điều đó đau đớn biết nhường nào! Cô đã đau đến mất cảm giác từ lâu rồi.
“Cô Cố, bà chủ chúng tôi mời cô.” Cô người làm bước ra, cung kính nói.
Cánh cửa sắt được mở ra, cô đi vào, khiến cho những cô người làm ở xung quanh quan sát cô bằng ánh mắt kỳ lạ, Tích Niên cũng liếc nhìn những người trong nhà, quả nhiên đã thay đổi tất cả.
Ôi…
Những xưng hô và khuôn mặt xa lạ đó cũng khiến cô cảm thấy buồn cười, muôn vàn niềm vui từng có trong ngôi nhà này quanh quẩn trong mắt cô, tất cả cũng trở thành mây khói thoảng qua.
Không còn gì nữa, cô không còn gì nữa.
Đã không còn gì nữa từ lâu rồi, chỉ còn lại một mình trống vắng lẻ loi, ở một nơi quen thuộc nhưng đi một con đường xa lạ.
Bước vào phòng khách.
Triệu Khiết Vũ ngồi trên ghế sofa, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa, tựa như không thể chờ đợi được nữa, bà ta muốn nhìn xem liệu có phải Cố Tích Niên thực sự đã trở lại.
Và khi nhìn thấy người bước vào, Triệu Khiết Vũ cau mày, người phụ nữ ở trước mắt có một mái tóc dài màu đen, rẽ ngôi giữa, có một sự thay đổi nhỏ khác xa với Cố Tích Niên trong ý nghĩ của bà ta, nhưng khuôn mặt này thì chắc chắn không sai!
“Bà Triệu, nhiều năm không gặp, không biết bà có khỏe không?” Tích Niên mỉm cười, không có kích động xông lên như tưởng tượng trước kia, mà là bình thản nói, tư thế của cô giống như một thiên kim đại tiểu thư vậy, dáng vẻ không kém chút nào.
“Cô, cô là! Cố, Tích, Niên?” Triệu Khiết Vũ đứng dậy, càng nhìn kỹ thì càng chắc chắn rằng người ở trước mặt chính là người phụ nữ đã biến mất suốt năm năm.
“Đúng vậy.” Tích Niên cười, đi về phía ghế sofa: “Sao vậy? Chỉ năm năm không gặp mà bà đã kích động như vậy khi gặp lại tôi sao?”
Triệu Khiết Vũ đưa tay run rẩy chỉ vào Tích Niên: “Cô, cô là người hay là ma!”
“Ha!” Tích Niên cười khẽ một tiếng: “Lẽ nào tôi chỉ là xa nhà năm năm mà bà đã nghĩ tôi chết rồi à? Điều này đúng là buồn cười mà.
Nói thế nào thì bà cũng được xem là mẹ của tôi đấy!”
Ngay khi nói câu này ra thì toàn bộ cô người làm đứng khắp nhà cũng sửng sốt, họ đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt này lại nói bà chủ của họ là mẹ của cô sao?
Có lầm không vậy, bà chủ quả thực có một đứa con gái, nhưng đang du học ở nước ngoài mà, hơn nữa, khi cô chủ nghỉ đông và nghỉ hè thì họ cũng gặp qua, diện mạo rõ ràng không phải như vậy.
Chẳng lẽ còn có thể sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao?
Triệu Khiết Vũ lập tức bất lực ngồi xuống ghế sofa: “Quả nhiên là cô.” Trong mắt lóe lên một tia ảm đạm, bà ta không biết năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Cố Tích Niên bỗng dưng biến mất, Hạ Ngôn mất đi một phần ký ức.
Cho nên bà ta luôn cho rằng cô nhóc Cố Tích Niên này đã bị Hạ Ngôn giết chết từ lâu rồi, vì vậy cũng chưa từng để ý tới.
Nhưng tại sao? Năm năm trôi qua, lại xuất hiện lần nữa, nếu cô không chết thì rốt cuộc đã đi đâu trong năm năm qua? Đúng là quái lạ!
Tích Niên cũng ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, gác chân lên: “Tôi nghĩ so với mẹ thì bà thích tôi gọi bà là bà Triệu hơn nhỉ, cho nên tôi vẫn gọi bà là bà Triệu, thế nào?”
“Tùy cô.” Triệu Khiết Vũ xoa trán nói, hôm nay bị sao thế, hết chuyện này đến chuyện khác.
Bà ta nắm chặt tay: “Cô đã biến mất năm năm rồi, bây giờ còn về đây làm gì?”
“Đây là nhà của tôi, bà nói tôi về nhà làm cái gì?”
“Ha…!” Triệu Khiết Vũ cười khinh thường: “Tích Niên, cô biết cái gì gọi là con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi không? Cô đã lấy chồng mấy năm rồi đấy!”
“Ôi dào! Bà không nhắc chuyện này thì tôi cũng quên mất.
Lúc đó chỉ là bà tự ý giao tôi cho Hạ Ngôn, tôi với anh ta căn bản không có kết hôn, tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Không biết bà Triệu đứng ở lập trường gì để đưa tôi đi nhỉ?”.