Lam Tử Kiên cười: “Tổng giám đốc Hạ đúng là rộng lượng mà, rõ ràng là người của công ty đối địch mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.”
“Tổng giám đốc Lam không phải cũng như vậy sao?”
Những lời đơn giản như vậy đã khiến cho Tích Niên ở một bên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra người ở trước mặt này với tập đoàn Ngải Âu của Hạ Ngôn là công ty đối địch? Xem ra thân phận không tầm thường.
Nếu có thể được xem là đối thủ thì chắc hẳn chính là một trong ba công ty hàng đầu ở Trung Quốc rồi nhỉ.
Đầu năm nay đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Những người làm Tổng giám đốc càng lúc càng trẻ, ai nấy cũng có ngoại hình khiến người khác thèm nhỏ dãi đến vậy, có còn muốn người ta sống không vậy?
Phù…
May mắn là cô tự cho rằng định lực của mình vẫn ổn, sẽ không vì sắc đẹp mà làm phản chạy sang công ty đối địch.
Tích Niên thầm gật đầu trong lòng, dù sao hiện giờ cô cũng được xem là một thành viên trong tập đoàn Ngải Âu, mặc dù đó không phải là chủ ý của cô.
Lam Tử Kiên luôn nở nụ cười trên môi, đôi mắt như vầng trăng khuyết: “Cuộc thi hầu gái lần này đúng là vô cùng ngoạn mục, bên cạnh Tổng giám đốc Hạ đúng là có rất nhiều người tài giỏi.”
“Như nhau.” Hạ Ngôn không hổ danh là vua kiệm lời.
Tuy là công ty đối địch, nhưng ít nhất hãy cho người ta thêm chút thể diện và phản bác vài câu chứ!
Đôi mắt của Lam Tử Kiên chậm rãi nhìn sang Cố Tích Niên ở bên cạnh.
Tích Niên sững sờ, tại sao anh ta lại đột nhiên nhìn sang cô chứ? Mỹ nam kế sao? Không có tác dụng đâu! Tích Niên lập tức quay đầu đi.
Nếu cô trúng mỹ nam kế thì e rằng cô đã quy phục dưới quần của Hạ Ngôn từ lâu rồi.
Đối mặt với khuôn mặt của Cố Tích Niên.
Lam Tử Kiên không có bất kỳ biểu hiện nào khác, độ cong của khóe miệng lớn hơn, sau khi liếc nhìn Cố Tích Niên thì ánh mắt của anh ta lại trở về trên người Hạ Ngôn: “Chơi một trò chơi nhé, thấy sao?”
“Trò chơi gì?”
“Vì trận đấu hôm nay kết thúc vội vàng như vậy, hay là chúng ta chơi tiếp đi.”
Hạ Ngôn mặt mày lạnh lùng, khóe miệng cũng nhếch lên một tia giễu cợt, đặt một tay lên bàn: “Anh muốn chơi như thế nào?”
Lam Tử Kiên một tay ôm má, nhẹ nhàng đặt lên cằm, dần biến thành hai tay nâng cằm: “Trò chơi trao đổi hầu gái.”
Tích Niên ở bên cạnh chỉ nghe thấy ‘trao đổi hầu gái’? Cái thứ nhàm chán như vậy, dù gì Hạ Ngôn cũng sẽ không có hứng thú với loại trò chơi này.
“Ồ? Nghe có vẻ rất thú vị đấy.” Hạ Ngôn cười.
Tích Niên sững sờ, không phải chứ? Tảng băng này lại có hứng thú với thứ khác ngoài hoạt động trên giường! Cô cau mày lại, ‘trao đổi hầu gái’ chẳng phải là muốn trao đổi cô với hầu gái của người đàn ông yêu nghiệt này sao? Cô liếc nhìn hầu gái bên cạnh người đàn ông yêu nghiệt…
Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông.
Hạ Ngôn có hứng thú, sẽ không phải vì nghe thấy trao đổi mà có hứng thú với hầu gái của người ta chứ? Suy cho cùng thì người đàn ông này cũng là động vật máu lạnh dùng thân dưới để suy nghĩ.
Lam Tử Kiên vẫn là nụ cười đó: “Vì Tổng giám đốc Hạ có hứng thú, vậy thì chúng ta thỏa thuận như vậy nhé.”
“Được thôi!” Anh sảng khoái đáp ứng, trên khuôn mặt lạnh như tảng băng hiện ra một nụ cười.
Không phải chứ, không phải chứ? Hạ Ngôn, anh chắc chắn là đang nói đùa đúng không? Vừa nãy bắt cô tham gia thi đấu, bây giờ thì muốn chơi trò trao đổi vật phẩm sao?
Anh cũng biết đùa lắm rồi đó!
Mà Hạ Ngôn cùng không thèm quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Tích Niên, cười lạnh lùng nói với Lam Tử Kiên: “Vậy cái hiệp nghị này của chúng ta có thời hạn trong bao nhiêu ngày?”
“Tôi sao cũng được.” Lam Tử Kiên nhún vai.
“Ba ngày.” Hạ Ngôn nói.
“Ba ngày thì ba ngày.” Dứt lời, Lam Tử Kiên đứng dậy nói với hầu gái bên cạnh: “Lisa, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tổng giám đốc Hạ, đừng làm tôi mất mặt đấy.”
“Vâng, chủ nhân.” Cô hầu gái Lisa gật đầu.
Lam Tử Kiên nói: “Vậy thì Tổng giám đốc Hạ, chuyện bên này tôi cần căn dặn cũng đã căn dặn xong rồi, tôi đi ra ngoài trước đây.” Dứt lời, anh ta để cô hầu gái lại rồi nghênh ngang rời đi.
Chỉ đơn giản như vậy! Dễ dàng như vậy, nhanh chóng như vậy hoàn thành giao dịch giữa người với người.
“Lisa đúng không? Đi rót cho tôi một ly cà phê.” Hạ Ngôn ngẩng đầu lên căn dặn.
“Vâng, chủ nhân mới của tôi.” Lisa kính cẩn đi về phía nhà hàng.
Anh bắt đầu ra lệnh cho hầu gái của người ta một cách thuận miệng như vậy, thực sự cứ thế xong việc rồi sao? Tích Niên không dám tin chớp mắt, tức giận giậm chân: “Hạ Ngôn, anh có ý gì? Anh chắp tay tặng tôi cho người khác như vậy à?” Cô đã phải kìm nén rất nhiều tức giận mới làm việc hầu gái này.
Nhưng không ngờ cuối cùng lại bị coi như một vật trao đổi.
Hạ Ngôn đưa tay lên vuốt tóc của cô: “Tích Niên, không có chỗ cho cô từ chối đâu.”
“Anh… Anh… Anh…” Tích Niên tức giận đến mức không biết nói gì, mọi sự căm phẫn đã hóa thành nắm đấm, hận không thể ở chỗ này liều mạng với anh một phen.
Cái tay chậm rãi chạm vào dao ăn trên bàn…
Cô không quan tâm đây là nơi nào, nhưng cô lại có hứng thú biến nhà hàng thành phòng nhuộm.
Đôi mắt xanh liếc nhìn xuống dưới, thấy cái tay đang cầm dao của cô, khóe miệng nhếch lên: “Tích Niên, con dao của cô không nên chĩa vào tôi, mà là… Người ở bên ngoài.”
Có nghĩa là người đàn ông yêu nghiệt đó sao?
“Có ý gì.”
“Lần này đến bên cạnh anh ta, cô chỉ có một nhiệm vụ, chính là gửi cho tôi bản tài liệu cơ mật của công ty họ.” Anh lạnh lùng nói.
Tích Niên lập tức bình tĩnh lại: “Anh gửi tôi qua đó là muốn tôi đến bên cạnh anh ta ăn cắp tài liệu sao?”
“Chứ sao?”
“Anh giỏi lắm!” Tích Niên trầm thấp nói một câu.
“Nếu không trộm được đồ thì sẽ có hình phạt đấy.” Bàn tay đang vuốt tóc cô của anh từ từ hạ xuống.
Lúc này, Lisa bưng cà phê đi tới: “Chủ nhân, cà phê của ngài.”
“Ừm, đặt xuống đi.” Hạ Ngôn mỉm cười, sau đó nói với Tích Niên: “Tích Niên, mau đi tìm chủ nhân mới của cô đi, đừng phụ lòng tin tưởng của tôi dành cho cô.”
Tích Niên thở ra một hơi nặng nề: “Biết rồi!” Sau đó quay đầu đi ra ngoài nhà hàng.
Từng bước đi này cũng khiến cô không khỏi phải suy nghĩ nhiều, người đàn ông yêu nghiệt đó, tính cách có vẻ hơi khác biệt, liệu có phải là kẻ cuồng dâm giống như Cung Nhược Hàn không? Vậy thì cô không thể chịu đựng được.
Đừng nói là ăn cắp tài liệu, thậm chí phải bồi thêm một mạng đó.
Nhưng suy cho cùng vẫn phải trách tên Hạ Ngôn này, kẻ biến thái nhất chính là anh, không những đưa cô đến tham gia cuộc thi kỳ lạ này, sau đó còn vì lợi ích cá nhân mà ném cô đi làm người hầu cho người khác trong ba ngày, còn bắt cô làm kẻ cắp cho anh, ăn cắp bản hợp đồng linh tinh gì đó.
Càng nghĩ càng bực bội, cáu kỉnh bước tới cửa, một chiếc xe dài đã đậu ở bên ngoài câu lạc bộ, cửa xe mở toang, từ bên ngoài có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Một mái tóc đen có độ dài vừa phải, phần mái để sang một bên trông rất dài, anh ta nghiêng người qua trông vô cùng yêu nghiệt.
Đôi mắt như mặt trăng cũng nhìn ra bên ngoài xe.
“Hi…” Anh ta mỉm cười, vẫy tay với Cố Tích Niên.
Nhìn thấy người ta niềm nở như vậy, vốn dĩ khuôn mặt Tích Niên cứng ngắc cũng không thể làm gì khác, chỉ đành nở ra một nụ cười, bước tới cửa xe: “Chào, chào anh.”
Xấu hổ đến mức thực sự không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng ngoài cửa xe nhìn người ta..