"Cái gì? Con không trở về nhà. Vậy công ty của con phải làm sao? Mẹ và ba con phải làm sao bây giờ?" Phu nhân Tiền nghe xong lời Tiền Nguyên nói gấp đến độ kêu to.
"Con sẽ chuyển tổng bộ công ty đến thành phố A, về phần các người, mỗi tháng con sẽ trở về thăm các người." Tiền Nguyên sắc mặt lạnh lùng, anh ta đáp ứng Mễ Lam Nhi sẽ không vì mẹ mà thay đổi.
Phu nhân Tiền mở miệng đã muốn mắng to, nhưng sau khi nhìn thấy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, vẫn nhịn xuống. Lạnh nghiêm mặt nói: "Được, con vì người phụ nữ kia không cần cha, mẹ, vậy mẹ cũng không cần dứa con như con." Phu nhân Tiền nói như thật, hy vọng con trai có thể hồi tâm chuyển ý.
Tiền Nguyên rất ít ngỗ nghịch ý mẹ, nhưng vì Mễ Lam Nhi anh ta không thể không làm như vậy. Bởi vì lời mẹ nói, sắc mặt trở nên tối tăm, "Mẹ, như vậy là có ý gì?" Mỗi lần đều lấy những lời này dọa anh, ngẫm lại trước kia nếu không phải bởi vì mẹ, anh cùng Mễ Lam Nhi cũng sẽ đến ngày hôm nay.
Ban đầu phu nhân Tiền không nghĩ thật sự đoạn tuyệt quan hệ với con trai, lời nói mới rồi cũng chỉ là dọa anh ta mà thôi, nghe anh ta nói như vậy, phu nhân Tiền lại tức giận, lạnh nghiêm mặt nói: "Mặc kệ thế nào, nếu con không về nhà cũng đừng mong kết hôn với Mễ Lam Nhi."
Tiền Nguyên sắc mặt lạnh lùng, thanh âm trầm xuống, trong con ngươi màu đen tản ra hàn ý nồng đậm, nhìn chằm chằm đứa con gái không mở miệng phía sau phu nhân Tiền, nói: "Không thể kết hôn cùng Mễ Lam Nhi, đời này con sẽ không cưới."
Phu nhân Tiền nghe xong lời Tiền Nguyên nói, nhìn Mễ Lam Nhi mắng: "Cô là con đàn bà xấu xa, là cô xúi giục con tôi đối với tôi như vậy, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, cô đừng nghĩ sẽ bước vào cửa nhà họ Tiền." Mắng xong, lại nói với Tiền Nguyên: "Con dám cùng con đàn bà xấu xa này kết hôn, mẹ sẽ chết cho con xem." Bà sẽ không tin con trai mình sẽ vì một người phụ nữ mà không để ý sống chết của bà.(AN: nói đi cũng phải nói lại. Phải xem người ta có muốn vào nhà bà không đã. Làm như mình ngon lắm. Xí)
Mễ Lam Nhi bị phu nhân Tiền mắng đến sắc mặt tái nhợt, không biết nên nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tiền Nguyên không ra tiếng.
Diệp Thanh Linh rốt cuộc không nhìn được nữa, thanh âm lạnh nói: "Tiễn khách." Cô không muốn gặp lại người đàn bà chanh chua này trong nhà cô giương oai nữa.
Thượng Quan Sở nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Phi, Tô Phi liền bảo người đuổi đi. Thượng Quan Sở nghe phu nhân Tiền mắng Mễ Lam Nhi như vậy, sớm muốn đuổi người, chỉ là thấy Diệp Thanh Linh vẫn không mở miệng, tưởng rằng cô sẽ có hứng thú muốn nghe, cũng không dự liệu cô cùng quyết định với anh.
A Phú cùng một thủ hạ khác đi đến bên người phu nhân Tiền nói: "Phu nhân Tiền, mời!"
Tiền phu nhân hai người đàn ông cao to đuổi bà ra ngoài, nhìn Tiền Nguyên nói: "Đi, con trai, chúng ta cùng nhau đi."
Tiền Nguyên nhìn mẹ, thản nhiên nói: "Con sẽ không rời xa Mễ Lam Nhi." Lần trước anh không có để ý Mễ Lam Nhi liền mất tích ba năm, anh đau khổ tìm ba năm mới tìm được, anh sẽ không dễ dàng buông tha.
Thấy phu nhân Tiền bất động, A Phú lại mở miệng, "Phu nhân Tiền muốn tự mình đi ra ngoài, hay muốn tôi ôm bà đi ra ngoài?" Mềm không được sẽ đến cứng rắn, đây là phong cách làm việc của A Phú.
Phu nhân Tiền liếc mắt nhìn A Phú một cái, khiếp đảm nói: "Tôi không đi đó, cậu làm gì nào?"
Người khác không đi, anh ta chỉ có thể động thủ. A Phú không chút suy nghĩ cúi người một phen ôm lấy phu nhân Tiền, tư thế kia đặc biệt quái dị, tựa như ôm cái bao tải to, ôm lấy liền đi ra phía ngoài.
Một thủ hạ khác, đi tới trước mặt cô gái đến cùng Tiền phu nhân, mặt không chút thay đổi nói: "Mời."
Cô gái ngược lại hiểu lý lẽ, còn chưa nói đã bỏ chạy lấy mạng trốn ra cửa lớn nhà họ Diệp.
Tiền Nguyên vốn định ngăn cản hành vi A Phú, nhưng tâm vừa chuyển, liền không hề quản, có lẽ chỉ có biện pháp như vậy mẹ mới có thể rời đi.
Mễ Lam Nhi sắc mặt rất không tốt, nhìn Tiền Nguyên không nói lời nào, như vậy làm Tiền Nguyên hoảng sợ, nói: "Lam Nhi đừng nóng giận, mẹ anh là như vậy, bà khẩu xà tâm phật." Dù sao thì cũng là mẹ ruột mình, có thể không nghe lời mẹ, không trở về nhà kết hôn sống cũng được, nhưng là chính mình chung quy không thể nói xấu về mẹ.
Mễ Lam Nhi cái gì cũng không nói, xoay người sang rời đi. Tiền Nguyên nôn nóng đi theo, biết lần này mẹ làm Mễ Lam Nhi tức giận.
Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi rời đi, Nhạc Nhạc mới từ trên lầu xuống dưới, nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Thanh Linh, sớm a!"
Thấy Diệp Thanh Linh không nói lời nào, lại nói: "Yêu nghiệt, sáng sớm, anh làm Thanh Linh tức giận sao?"
"Không thể nào." Thượng Quan Sở liếc mắt Nhạc Nhạc một cái, chẳng lẽ Thanh Linh tức giận liền liên quan anh sao?
Kỳ thật lúc phu nhân Tiền rời đi Diệp Thanh Linh một chút cũng không tức giận, cô chỉ là suy nghĩ chuyện kết hôn của Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên mới không có trả lời Nhạc Nhạc.
Không bao lâu Má Trương kêu ăn bữa sáng, Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên cũng đến trước bàn cơm. Mọi người ăn bữa sáng xong, Tiền Nguyên đi theo phía sau Thượng Quan Sở, nói: "Thiếu gia Sở, tôi muốn nhờ anh một việc."
Diệp Thanh Linh ngồi ở sô pha túy ý lật báo xem, Thượng Quan Sở rất tự nhiên ngồi ở bên người cô, quay đầu nhìn liếc mắt Tiền Nguyên cái, nói: "Đợi đến khi gạo nấu thành cơm, còn sợ mẹ cậu không đáp ứng sao?"
Tiền Nguyên không nghĩ quyết định của anh, Thượng Quan Sở đã biết. Nói: "Tôi tính bây giờ phải đi làm giấy đăng ký kết hôn với Mễ Lam Nhi." Anh ta cũng không phải là Thượng Quan Sở, kết hôn cái gì cũng có thể làm thỏa đáng.
"Không có giấy hộ khẩu cũng không sao, tìm Thượng Quan Sở là xong." Diệp Thanh Linh vẫn lật xem báo, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Nghe xong lời Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở nói, Tiền Nguyên thầm nghĩ, vợ chồng này cũng đáng sợ đi! Chẳng lẽ có thuật đọc ý nghĩ? Anh nghĩ gì cũng biết. Chẳng qua như vậy cũng tốt, anh sẽ không cần nói cái gì nữa.
Tiền Nguyên vui vẻ chạy đến trước mặt Mễ Lam Nhi, nói: "Thiếu gia Sở đáp ứng rồi, hiện tại chúng ta đi làm thôi!"
Mễ Lam Nhi đi đến bên người Diệp Thanh Linh, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư Diệp, cô nghĩ việc này..." Cô không biết lựa chọn của cô có chính xác hay không, cô sợ lại quyết định sai lầm.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Mễ Lam Nhi, đặt tay Mễ Lam Nhi lên trái tim cô nói: "Đừng hỏi mình, hỏi nó." Cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần suy nghĩ trong lòng cô là quan trọng nhất.
Mễ Lam Nhi nhắm mắt lại trầm tư, thật lâu sau, ngẩng đầu, nhìn về phía Tiền Nguyên, nói: "Đi thôi."
Tiền Nguyên nghe xong, vẻ mặt ngây ngô cười, gật đầu nói: "Được, được. Chúng ta liền đi làm."
Có đồng nghiệp Tô Phi an bài, Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi thuận lợi làm giấy kết hôn, lúc cầm giấy hồng cả hai người đều cười, lúc này họ đều hạnh phúc.
Một tháng kế tiếp Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên chuẩn bị hôn lễ. Mà Diệp Thanh Linh cũng lại đến bệnh viện kiểm tra.
Bệnh viện đến bọn họ là bệnh viện tư nhân của Thượng Quan Sở, bác sĩ nơi đó đều rất cẩn thận với mỗi cái kiểm tra của Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở nhất định đi theo vào phòng kiểm tra cùng Diệp Thanh Linh, bác sĩ cũng không dám nói không, chỉ có thể mặc anh đi theo. Lúc kiểm tra siêu âm, bác sĩ cười nói: "Thai nhi rất khỏe mạnh, là con trai."
Diệp Thanh Linh không nghĩ tới bác sĩ lại thành thực như thế nói cho bọn họ giới tính đứa bé, Thượng Quan Sở lại cười hì hì nói: "Xem đi, anh đã nói là con trai!"
Sau khi Diệp Thanh Linh nghe được lời nói của anh, thản nhiên nói: "Trọng nam khinh nữ."
"Anh nào có trọng nam khinh nữ, nếu như là con gái anh sẽ càng vui vẻ." Thượng Quan Sở nói thầm.
Kiểm tra xong, Diệp Thanh Linh đứng dậy, nhìn anh nói: "Ý của anh là trách em có con trai không phải con gái?"
Xem ra anh nói như thế nào cũng sai, chỉ có thể nói: "Không có."
"Thật sự không có?" Diệp Thanh Linh hoài nghi nhìn anh.
"Không có." Thượng Quan Sở còn thiếu chút nữa giơ tay lên thề.Xem ra sau này anh nói chuyện phải cẩn thận, không cần lại bị người nào đó bắt được nhược điểm.
Diệp Thanh Linh thật vừa lòng gật đầu, chậm rãi đi ra khỏi phòng kiểm tra, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Sinh trai hay gái, vấn đề là hạt giống."
Lời này ý là sinh trai cũng tốt, sinh con gái cũng thế, đó đều là vấn đề của Thượng Quan Sở anh, cùng Diệp Thanh Linh cô căn bản vốn không có chút quan hệ. Tuy rằng sự thật là như thế, nhưng Thượng Quan Sở cảm thấy rất quanh co, nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ một chút xíu liên hệ cũng không có?"
"Đương nhiên không liên quan, sinh nam hay nữ đều do tinh trung đàn ông quyết định." Bác sĩ vừa rồi giúp Diệp Thanh Linh kiểm tra đi theo phía sau bọn họ đột nhiên nói.
Thượng Quan Sở nghe xong, lạnh lùng nhìn bác sĩ, bác sĩ ôn hoà nói: "Thiếu gia Sở, phu nhân nói đúng." Bác sĩ cố ý tăng thêm âm lượng ở hai chữ phu nhân.
"Ừm, có tương lai." Diệp Thanh Linh quay đầu lại, thản nhiên đánh giá bác sĩ.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh như vậy nói, tuy nói định đe dọa bác sĩ vừa trở mặt, nhưng nhìn ý cười thản nhiên kia trên mặt Diệp Thanh Linh, tâm tình đột nhiên tốt lên, đột nhiên lộ ra vẻ mặt khuynh quốc khuynh thành cười nói: "Ừ, đúng là có tương lai." Đi ra phòng kiểm tra liền nói với Tô Phi: "Nói viện trưởng giảm lương cho bác sĩ Giang."
"Vâng, thiếu gia Sở." Tô Phi đáp lời, vẻ mặt không rõ nhìn về phía bác sĩ Giang.
Bác sĩ Giang vẻ mặt oan khuất, nói: "Thiếu gia Sở, vì sao giảm tiền lương của tôi?"
"Bởi vì cô đắc tội với đàn ông keo kiệt." Diệp Thanh Linh giải thích nghi hoặc giúp bác sĩ.
Bác sĩ Giang nghe xong, cúi đầu vẻ mặt hắc tuyến, nói: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."
"Đối với người keo kiệt, cô không thể ăn ngay nói thật, hiểu không?" Diệp Thanh Linh lòng tốt nhắc nhở.
"Biết!" Bác sĩ Giang vẻ mặt tiếp thu gật đầu.
Nhưng Thượng Quan Sở cũng không chịu, vẻ mặt quanh co kêu lên: "Vợ, em sao có thể nói với người ngoài về anh như thế?"
"Em nào có?" Diệp Thanh Linh vẻ mặt vô tội.
"Em vừa mới nói anh keo kiệt." Thượng Quan Sở chỉ thẳng sự thật.
"Em đương nhiên khen anh tiết kiệm." Diệp Thanh Linh nghiêm trang nói.
"Sao anh không nghe được?" Cô nào có khen anh, chẳng lẽ là anh nghe lầm?
Đang lúc Thượng Quan Sở còn hoài nghi thính giác chính mình, Diệp Thanh Linh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thật ra giảm tiền lường của bác sĩ Giang cũng không thể tiết kiệm bao nhiêu."
"Vậy như thế nào mới tốt?" Thượng Quan Sở cười hỏi.
Diệp Thanh Linh nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh nói toàn bệnh viện đều giảm tiền lương, một năm có thể tiết kiệm bao nhiêu?"
Bác sĩ Giang vốn tưởng rằng Diệp Thanh Linh đang vì cô cầu tình, không nghĩ tới phu nhân chẳng những không giúp cô cầu tình, còn muốn khấu trừ tiền lương nhân viên toàn viện, nếu bị người ta biết bởi vì cô ăn ngay nói thật mà liên lụy mọi người bị giảm tiền lương, mọi người không chạy đến chém cô mới lạ.
"Ù, vẫn là Thanh Linh thông minh." Thượng Quan Sở gật đầu, vẻ mặt biểu thị vẻ học hỏi.
Bác sĩ Giang nghe xong, khóc không ra nước mắt, nhìn này đôi vợ chồng ác ma, vội đến ruột đều xanh.
Thưởng thức biểu tình khóc không ra nước mắt của bác sĩ giang xong, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh tâm tình tốt, đến lúc đi ra bệnh viện, Thượng Quan Sở đối Tô Phi nói: "Nhân viên trong bệnh viện đều..." “tăng phần tiền lương' còn chưa nói ra khỏi miệng, bác sĩ Bạch không biết từ nơi nào chạy đến, nói: "Thiếu gia Sở, chuyện giảm lương này trăm ngàn không thể nha!"
"Được rồi, bác sĩ Bạch đã nói như vậy, như vậy tăng chuyện phần tiền lương liền quên đi." Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
Bác sĩ Bạch nghe xong, vẻ mặt tối đen, còn kém đập ngực dậm chân. Thì ra là tăng lương a, là ai nói thiếu gia Sở muốn giảm lương, ông tìm ai liều mạng đây, bác sĩ Bạch vừa nghĩ vừa đi nhanh đến văn phòng bác sĩ Giang đi.
Thượng Quan Sở nhìn biểu tình bác sĩ Bạch, không khỏi cười ha hả, nói: "Thanh Linh, chiêu này của em cũng quá tuyệt đi!"
Diệp Thanh Linh mân miệng cười, không đáp lời.
Đối với chuyện Diệp Thanh Linh có con trai, Má Trương nghe xong cười toe tóe.
Nhạc Nhạc thấy, nói Trương Đình Đình: "Đình Đình, về sau cô trăm ngàn đừng sinh con gái, cô xem Má Trương là trọng nam khinh nữ."
Trương Đình Đình nói: "Anh biết cái gì? Mẹ tôi đương nhiên vui vẻ thay Thanh Linh."
"Vì cái gì vui vẻ thay Thanh Linh? Chẳng lẽ sinh con gái sẽ không vui vẻ sao?" Nhạc Nhạc vẻ mặt khó hiểu nói.
"Sinh con trai, về sau nhà họ Diệp còn có người thừa kế." Trương Đình Đình cười nói.
Thượng Quan Sở mới vừa đi đến nhà ăn, chợt nghe đến Trương Đình Đình Hoà Nhạc Nhạc đang nói chuyện người thừa kế nhà họ Diệp, cười nói: "Ai nói con tôi muốn kế thừa nhà họ Diệp? Con tôi đương nhiên kế thừa sự nghiệp nhà Thượng Quan."
"Thanh Linh đáp ứng rồi sao?" Trương Đình Đình không quá tin tưởng nhìn Thượng Quan Sở.
"Việc này chúng tôi còn chưa có nói qua." Thượng Quan Sở tự tin tràn đầy nói, nhưng anh tin tưởng Thanh Linh tuyệt không hội cùng anh tranh con trai.
"Ai nói?" Diệp Thanh Linh mới từ toilet đi ra chợt nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Nghe được Diệp Thanh Linh nói như thế, Thượng Quan Sở cảnh giác nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Thanh Linh, em sẽ không để con anh họ Diệp đi!"
"Không thể sao?" Diệp Thanh Linh tùy ý ngồi xuống, nháy mắt Thượng Quan Sở.
"Đương nhiên không thể, có thấy con ai mang họ mẹ?" Đây chính là lúc Thượng Quan Sở tranh thủ quyền lợi, anh quyết không nhượng bộ.
"Tốt thôi, không bằng anh sinh đi. Đứa nhỏ liền mang họ anh." Diệp Thanh Linh vẻ mặt ý cười nói.
Anh là đàn ông sao sinh con a, Thượng Quan Sở tội nghiệp nhìn Diệp Thanh Linh, nói: "Vợ, con trai cùng họ anh, về sau chúng ta lại sinh con gái họ em được không?"
"Anh không phải nói thích con gái sao?" Diệp Thanh Linh cười nói.
"Anh nói khi nào?"
"Lúc ở bệnh viện."
"Phải không? Không nhớ rõ." Thượng Quan Sở vẻ mặt biểu tình không nhớ rõ.
"Ách..." Ngay cả ba cái loại phương pháp hạ cấp này đều dùng tới, người đàn ông này thật xấu lắm.