Dọc đường đến Diệp thị cực kì yên bình khiến Thượng Quan Sở không thể đoán trước được sẽ có điều gì sắp xảy ra. Hắn đưa Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình đến công ty, là muốn xem đối thủ có tiếp tục đến đối phó với bọn họ hay không. Vì chỉ khi đối thủ xuất hiện, bọn họ mới có thêm manh mối để tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
Xử lý xong công việc, Diệp Thanh Linh vừa ra khỏi công ty, Thượng Quan Sở nói: "Thanh Linh, chúng ta hẹn hò đi!"
Diệp Thanh Linh ngẩn người, không biết hắn vừa mới nói cái gì. Nhưng thấy vẻ mặt Thượng Quan Sở thành khẩn như vậy, suy nghĩ trong chốc lát, nở một nụ được dịu dàng: "Cũng được!"
Nhất thời vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ ngờ vực, không thể tin rằng Diệp Thanh Linh lại thoải mái đồng ý như vậy, hơn nữa còn nở một nụ cười như thế, càng làm cho bọn họ cảm thấy sự tình không đơn giản.
"Thanh Linh, cậu thật sự muốn đi hẹn hò cùng hắn sao?" Trương Đình Đình là người đầu tiên hỏi, cũng là người đầu tiên phản đối.
"Ừ." Diệp Thanh Linh gật đầu, nhìn Trương Đình Đình nói: "Cậu về trước đi."
"Đúng rồi, cô về trước đi. Có tôi ở đây, Đình Đình à, yên tâm đi!" Nhạc Nhạc nở nụ cười kỳ quái, giúp Trương Đình Đình lên xe.
Tô Phi phái hai mươi mấy tên thủ hạ đưa Trương Đình Đình về Diệp gia, Trương Đình Đình mới vừa đi, Thượng Quan Sở liền nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Cậu vì sao không về?"
"Bởi vì Diệp Thanh Linh không bảo tôi về trước mà!" Hắn nghe vô cùng rõ ràng lời Thanh Linh bảo Đình Đình về nhà trước, cũng không nói hắn Đào Tử Nhạc phải về nhà trước.
"Thanh Linh, anh không thích có bóng đèn." Hơn nữa còn giờ giờ phút phút chiếu sáng nơi hắn và Thanh Linh ở chung, Thượng Quan Sở quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc đang đắc ý.
Nhạc Nhạc lại càng cười vênh váo nói: "Anh không thích không quan trọng, Thanh Linh thích là được rồi." Nói xong ung dung khoác tay lên vai Thượng Quan Sở, tạo nên một bức huynh đệ tình thâm với Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở rùng mình một cái, trầm giọng nói: "Tô Phi, lấy đao đến." Hắn chỉ biết tên đàn ông họ Đào này cũng chẳng có ý tốt gì, ngay cả đậu hũ của hắn cũng dám ăn, xem ra hắn nên nhân cơ hội này sửa chữa tính ẻo lả cho hắn.
"Ăn cơm trước hay xem phim trước?" Không đợi Tô Phi trả lời, Diệp Thanh Linh đã nói trước.
"Ăn cơm, xem phim? Thật sao? Thật tốt quá, Thanh Linh em thật tốt quá." Thượng Quan Sở cười tươi như hoa, ngay cả nói cũng không rõ ràng, mạch lạc.
"Ăn cơm, xem phim? Thanh Linh, em không bị bệnh chứ? Sao lại cùng tên yêu nghiệt này đi hẹn hò thật?" Nhạc Nhạc trừng mắt to như chuông đồng, nhìn Diệp Thanh Linh, còn đưa tay sờ trán trán Diệp Thanh Linh, sau đó sờ trán mình, nói thầm: "Không có sốt mà! Chẳng lẽ thần kinh không bình thường?"
"Thần kinh cậu mới không bình thường." Thượng Quan Sở cãi lại rồi đưa Diệp Thanh Linh lên xe riêng.
Nhạc Nhạc thấy vậy, cũng nhanh chóng nhảy lên xe, ngồi ở bên trái Diệp Thanh Linh.
Nhìn hai người đang đấu võ mồm càng lúc càng hăng say, Diệp Thanh Linh thản nhiên nói: "Hình như tôi mới là bóng đèn?"
Hai người nhất thời liền ngừng tranh cãi, lái xe cũng bắt đầu khởi động xe, Tô Phi cùng thủ hạ lên mấy chiếc xe sau, đi thành hàng bảo vệ vô cùng rầm rộ. Đoàn người đi theo hướng nhà hàng Thượng Quan Sở nói.
Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cũng không đấu võ mồm nữa, chuyển sang trừng mắt nhìn nhay. Anh trừng, tôi trừng, suốt dọc đường đi.
Diệp Thanh Linh đối với trò trẻ con của bọn họ xem như không thấy, từ từ nhắm hai mắt lại, chợp mắt một lát.
Đến nhà hàng, hai người cũng không ai nói gì, một trái một phải ngồi bên Diệp Thanh Linh, giống như hai thần giữ cửa. Đều mang vẻ mặt âm u lạnh lẽo gọi nhân viên phục vụ lấy thực đơn, đều tự mình gọi những món mà mình cho là Diệp Thanh Linh thích ăn.
Một bàn đầy đồ ăn, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều thấy vừa lòng, cúi đầu khẽ cười. Thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn, Diệp Thanh Linh thản nhiên bảo Tô Phi đang canh cửa: "Anh cũng ngồi xuống ăn đi!"
"Tôi? Không được." Tô Phi quơ quơ tay cự tuyệt, Sở thiếu đã nói là cùng Diệp tiểu thư hẹn hò, giờ hắn mà ngồi ăn cơm cũng chẳng khác nào thêm một bóng đèn.
"Ngồi đi!" Diệp Thanh Linh lại nói.
"Tô Phi, ngồi xuống đi." Thượng Quan Sở nhìn Tô Phi đang khó xử nói.
"Ách... Được rồi!" Tô Phi cực kì do dự, mang vẻ mặt đau khổ ngồi xuống. Hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, bây giờ ngồi xuống ăn, không biết sau này Sở thiếu giao cho trò đùa giỡn nào để chỉnh hắn đây.
Diệp Thanh Linh còn chưa động đũa, đã thấy trong bát mình đầy đồ ăn. Liếc sang thấy Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đang âm thầm phân cao thấp, Diệp Thanh Linh cười với Tô Phi ngồi đối diện, nói: "Thịt bò này ăn cũng ngon lắm." Nói xong liền đứng lên gắp cho Tô Phi một miếng.
Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cùng đem ánh mắt dời về phía Tô Phi, Tô Phi không khỏi run rẩy, nói: "Sở thiếu, tôi vẫn nên không ăn thì hơn, các người ăn đi!" Nói xong liền muốn rời đi.
"Các người đừng dọa Tô Phi." Diệp Thanh Linh cũng không thèm nhìn ai, thản nhiên nói.
Vì Diệp Thanh Linh nói thế, cuối cùng bọn họ cũng yên lặng ăn xong bữa cơm.
Sau đó là xem phim, nhưng vừa đến rạp chiếu phim, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều tự nói ra phim mình thích, hai người lại tranh cãi không ngừng.
Cuối cùng Diệp Thanh Linh thấy hai người tranh chấp mãi cũng không có kết quả, liền tốt bụng đề nghị: "Xem phim kinh dị D mới ra kia đi."
Hai người cả kinh, bọn họ đều không thích xem phim kinh dị, nhưng mà con gái người ta cũng đã nói thế rồi, bọn họ sao có thể từ chối, chỉ có thể đau khổ chấp nhận.
"Thanh Linh thích là được rồi." Thượng Quan Sở ra vẻ lấy lòng, không phải hẹn hò đều xem phim tình cảm sao? Vì sao lại muốn đi xem phim kinh dị?
"Hắc hắc, Thanh Linh thích, thì xem cái đó đi!" Nhạc Nhạc cũng đau khổ, hắn chưa bao giờ xem loại phim này, nhìn mấy hình ảnh kinh khủng đó làm hắn muốn nôn, có lẽ đêm nay hắn sẽ lại mất ngủ rồi.
Tô Phi phân phó thủ hạ đi mua vé, không biết hắn nói gì vào tai Thượng Quan Sở, chỉ thấy Thượng Quan Sở cười vô cùng mừng rỡ.
Sau khi vào trong rạp, Thượng Quan Sở thành công ngồi giữa Nhạc Nhạc và Diệp Thanh Linh, vì thế vẻ mặt đắc ý lại càng cười rạng rỡ không ngực.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng Thanh Linh sẽ như Tô Phi nói, nhìn thấy cảnh khủng bố mà bổ nhào vào trong lòng hắn, hắn có thể mượn lí do này nọ 'An ủi an ủi'. Nhưng mà xem đã hơn nửa tiếng, chỉ thấy Thanh Linh sắc mặt bình tĩnh, khí định thần nhàn, không hề có bộ dạng sợ hãi.
Thế nhưng Nhạc Nhạc lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục ôm cánh tay hắn, lại không ngừng thét chói tai, thiếu chút nữa giựt đứt tay hắn ra. Sau bài học lần này, hắn sẽ không bao giờ cùng Thanh Linh xem phim kinh dị nữa. Cũng không bao giờ cho tên ẻo lả kia ngồi bên cạnh xem phim. Phải nói là hắn sẽ không bao giờ để tên ẻo lả đó phá hoại hắn cùng Thanh Linh hẹn hò nữa.
Hẹn hò lần này quá mức yên bình. Quá yên bình như vậy cũng không phải là dấu hiệu tốt.