Kể từ khi sự việc của Trình Tử Thanh xảy ra, Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy bảo vệ toàn diện vì sợ rằng chuyện như thế này sẽ lại xảy ra.
“Trì Úy, gần đây công ty có bận không? Mấy ngày nay anh hay về nhà muộn.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy lái xe trở lại lúc rạng sáng.
“Không phải anh đã nói em không cần đợi anh sao? Nếu em buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi.
Ngày nào cũng chờ anh muộn như vậy sẽ rất vất vả.”
Nhìn thấy cô đã buồn ngủ đến gần như không mở mắt ra được nhưng vẫn ngồi ở trên sô pha chờ mình, Mặc Trì Úy lập tức bước lên trước ôm Đường Tâm Nhan vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Anh không có ở đây em không ngủ được, anh có muốn ăn chút bữa tối không, em nấu cho anh ăn nhé?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi, chỉ có vùi mình vào vòng tay người đàn ông của mình thì cô mới có thể cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
“Anh ăn rồi, đã muộn rồi, đi ngủ đi.”
Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trở lại giường lớn rồi nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trắng như tuyết của cô.
Cô thật sự rất mệt, vừa nằm ở trên giường không được bao lâu đã ngủ mất.
Mặc Trì Úy đặt một nụ hôn nhẹ lên má Đường Tâm Nhan rồi bước vào phòng tắm.
Mấy ngày nay anh về nhà tương đối muộn, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở trong phòng làm việc, vẻ mặt thần bí khó hiểu.
Mặc dù có chút kỳ lạ nhưng Đường Tâm Nhan cũng không hỏi nhiều.
Vào buổi sáng một tuần sau, trước khi Đường Tâm Nhan thức dậy thì Cố Nhiễm Nhiễm đã đến phòng cô.
“Con lợn nhỏ lười biếng, cậu mau dậy đi.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt ra, ánh mắt ngái ngủ có một loại hấp dẫn và quyến rũ khác lạ.
“Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại tới đây?” Đường Tâm Nhan tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng trước giường mình.
“Mau… mau dậy đi, chúng ta cần đến một nơi, nhanh lên.” Cô ấy kích động xốc chăn ra khỏi người Đường Tâm Nhan.
“Nhiễm Nhiễm, cậu có cần phải lỗ mãng như vậy không?” Đường Tâm Nhan bày ra vẻ mặt bất lực nhưng dưới sự thúc giục của Cố Nhiễm Nhiễm thì cô cũng dậy bước vào phòng tắm.
“Tâm Nhan, cậu phải nhanh lên đấy.”
Cố Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài hô to.
Chuyện gì có thể khiến Nhiễm Nhiễm thích thú như vậy? Chẳng lẽ là vì bộ phim truyền hình được công chiếu? Nhưng cũng không đúng.
Không phải bộ phim truyền hình kia sẽ được phát hành sau nửa tháng nữa sao?
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy vẻ khó hiểu nhưng cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.
“Cậm đưa tớ đi đâu vậy? Tớ còn chưa ăn sáng mà? Tớ muốn đi gặp Duệ Nhân.”
Bị Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp kéo ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan càng thêm khó hiểu.
“Duệ Nhân có người giúp việc chăm sóc rồi.
Đừng lo lắng chuyện này nữa.
Lên xe nhanh đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp đẩy Đường Tâm Nhan lên xe, sau đó nhanh chóng khởi động xe lái ra khỏi biệt thự.
“Trời ơi, Nhiễm Nhiễm, cậu có cần phải lái xe nhanh như vậy không? Quá đáng sợ.”
Tốc độ quá nhanh khiến khiến vẻ mặt Đường Tâm Nhan trông rất bất lực.
“Không được, chúng ta phải nhanh lên, chúng ta không thể bỏ lỡ giờ lành được.” Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Giờ lành? Ý cậu ấy là gì?
Những nghi ngờ trong lòng Đường Tâm Nhan càng ngày càng lớn hơn.
Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng Cố Nhiễm Nhiễm cũng dừng xe lại.
Đường Tâm Nhan vốn đầy nghi vấn lập tức nhảy ra khỏi xe ngay khi xe dừng lại, nếu tiếp tục ngồi với tốc độ quá nhanh này thật sự khiến cô lo lắng không biết có bị ném ra khỏi xe hay không.
“Nhà thờ? Chúng ta ở đây làm gì? Chắc không phải là cậu và Chi Hành dự định tổ chức hôn lễ ở đây đấy chứ? Hôm nay cậu tới đây để khảo sát địa điểm trước sao?”
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy nhà thờ ở cách đó không xa thì một nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Cô bắt đầu trêu đùa Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tớ với anh ấy… đã đi đăng ký rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm ngại ngùng nói, trên mặt có một nụ cười hạnh phúc không thể miêu tả bằng lời.
“Trời ạ, vậy mà hai người đã đi đăng ký rồi sao, thật không ngờ được đó.”
Đường Tâm Nhan đập đập lên cánh tay của Cố Nhiễm Nhiễm, trên khuôn mặt của cô ánh lên vẻ chúc phúc cho hai người họ.
“Nhân vật chính hôm nay không phải tớ mà là cậu đó, cho nên chúng ta phải nhanh lên.”
Cố Nhiễm Nhiễm nở một nụ cười ra vẻ thần bí, cô ấy đưa tay kéo Đường Tâm Nhan vào nhà thờ.
“Cái gì cơ…” Đường Tâm Nhan kinh ngạc há to miệng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy mặc bộ lễ phục màu trắng đứng trong nhà thờ.
Anh bắt đầu bước tới trước mặt cô.
“Anh biết em không thích đám cưới đông người cho nên hôm nay chúng ta tới đây để tổ chức một hôn lễ ấm áp chỉ thuộc về chúng ta.
Tuy rằng không có nhiều khách, nhưng đấy là khởi đầu hạnh phúc nhất của chúng ta.”
Mặc Trì Úy nói nhỏ.
Tổ chức đám cưới? Đường Tâm Nhan có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới hóa ra mình lại là nhân vật chính trong ngày hôm nay, tổ chức đám cưới trong nhà thờ luôn là ước mơ của cô, không ngờ hôm nay điều đó lại thành hiện thực.
“Tâm Nhan, chúng ta đi thay váy cưới thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm đưa Đường Tâm Nhan đến phòng chờ bên cạnh.
Nhìn thấy chiếc váy cưới mới tinh, Đường Tâm Nhan đã bật khóc vì xúc động.
“Chiếc váy cưới này do chính người đàn ông của cậu thiết kế và tất cả đều được khâu bằng tay.
Những viên kim cương trên đó đều do người đàn ông của cậu tự tay mài dũa.”
Cố Nhiễm Nhiễm cười nói, nếu Mặc Trì Úy không yêu Tâm Nhan nhiều như vậy thì làm sao cô ấy có thể yên tâm giao chị em tốt của mình cho anh ta cả đời?
“Anh ấy… đã làm rất nhiều điều cho tớ.” Khi nhắc đến người đàn ông của mình, Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Với sự giúp đỡ của Cố Nhiễm Nhiễm và chuyên gia trang điểm, Đường Tâm Nhan đã thay váy cưới và trang điểm xong, hiện giờ cô đang ngồi trên ghế chờ.
“Tâm Nhan, hôm nay cậu nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất và hạnh phúc nhất trên thế giới.”
Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh nhìn Đường Tâm Nhan với vẻ chúc phúc.
Gương mặt xinh đẹp của cô luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Một giờ sau, cô trang điểm rạng rỡ bước ra khỏi phòng chờ.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xinh đẹp như một thiên thần, trái tim của Mặc Trì Úy đập rộn ràng.
“Từ nay về sau, em… sẽ là người phụ nữ của anh.” Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, vẻ mặt yêu thương thầm thì nói vào tai cô.
Mặc Trì Úy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô lên.
“Em… luôn là người phụ nữ của anh mà.” Đường Tâm Nhan xấu hổ đáp lại.
Khi Mặc Trì Úy đeo chiếc nhẫn kim cương được đặt riêng vào ngón tay của Đường Tâm Nhan, ngay lập tức cô đã cảm thấy hạnh phúc bao quanh.
“Anh yêu em và sẽ luôn yêu em.
Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, em chỉ có thể là người phụ nữ của Mặc Trì Úy anh.”
Lời tỏ tình độc đoán vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.
Ánh mắt nhìn tới con ngươi đen trìu mến của Mặc Trì Úy, trên mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hạnh phúc.
Cô nhẹ nhàng kiễng chân lên hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Em… sẽ mãi là người phụ nữ của anh.”
Giống như một cơn bão, nụ hôn nồng cháy đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cô.
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào ngực giống như một công chúa được cưng chiều.
Cô hiểu rõ rằng cả đời này thứ tình yêu này sẽ không rời xa chính mình, sẽ luôn ở bên cạnh cô, mãi mãi, mãi mãi…
TOÀN VĂN HOÀN.