Thời gian cứ thế trôi qua, sự lo lắng trong lòng Đường Tâm Nhan cũng theo đó mà càng ngày càng mạnh mẽ.
Làm thế nào bây giờ? Sắp đến giờ bữa tiệc bắt đầu rồi, cô nên làm thế nào đây? Cứ ngồi đây mãi? Rồi đợi truyền thông, báo chí đưa tin anh và người phụ nữ đi cùng thân mật, tình tứ với nhau?
Đường Tâm Nhan liên tục tự hỏi bản thân mình nên làm gì, nhưng hồi lâu sau vẫn không nhận được bất cứ đáp án nào.
“Cô Đường à, chúng tôi có thể chăm sóc cho cậu chủ nhỏ, cô cứ yên tâm đi dự tiệc với cậu chủ đi ạ.
” Nghĩ rằng Đường Tâm Nhan đang lo lắng cho con trai, người giúp việc vội vàng đến bên cạnh cô nói.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài, đã lâu rồi cô không xuất hiện ở những nơi công cộng như yến tiệc, liệu cô có thể chịu được sự chỉ trỏ, bàn tán của người khác không?
Suy nghĩ một hồi, Đường Tâm Nhan đưa con trai giao cho người giúp việc sau đó cô bước nhanh về phòng.
Đường Tâm Nhan đang ngồi trước bàn trang điểm, cô mới nhận ra mình lại trở nên mất hồn lạc phách như vậy, cô không dám tưởng tượng, người trước đây vẫn luôn là một người xinh đẹp, diễm lệ, tỏa sáng dường như đã trở thành một người phụ nữ đau khổ.
Đường Tâm Nhan mở hộp trang điểm, từng chút, từng chút trang điểm cho bản thân.
Một lúc lâu sau cô mới trang điểm xong, mở tủ quần áo.
Trong tủ thật sự có rất nhiều quần áo, nhưng lễ phục lại chỉ có hai hàng, cô lựa một lúc, cuối cùng chọn một chiếc váy xẻ tà cao.
Nhìn đôi chân như ẩn như hiện trước mặt đám đông mỗi khi bước đi, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ đắc ý.
Cô xách làn váy đi xuống nhà.
“Cô Đường, cô thật xinh đẹp?” Khi người giúp việc nhìn thấy cách ăn mặc, trang điểm của Đường Tâm Nhan thì không khỏi có chút kinh ngạc, đây là việc Đường Tâm Nhan chưa từng làm kể từ khi cô trở về biệt thự.
“Nhất định phải giúp tôi chăm sóc thằng bé.
Nếu như có chuyện gì quan trọng thì gọi cho tôi nhé.
” Dặn đi dặn lại người giúp việc cho đến khi hai người đó gật đầu đồng ý, cô mới bước ra khỏi đại sảnh.
Tài xế đã đợi bên ngoài từ lâu.
Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, anh ta lập tức xuống xe, mở cửa cho cô.
Ngồi trên xe, Đường Tâm Nhan không ngừng tự hỏi bản thân, cô đến tham gia buổi tiệc, rốt cuộc là vì điều gì? Là bởi vì Nhiễm Nhiễm nói với cô rằng đêm nay anh mang theo phụ nữ đi cùng sao?
Thật lâu thật lâu sau không có được câu trả lời, Đường Tâm Nhan cuối cùng quyết định đè nén mọi nghi hoặc vào dưới đáy lòng.
Người lái xe trực tiếp đưa cô đến địa điểm tổ chức buổi tiệc, Đường Tâm Nhan vừa xuống xe liền thấy có chút hối hận.
Thôi vậy, cô vẫn không nên đi vào thì hơn? Cô cũng đã ly hôn với anh rồi, anh và người phụ nữ đó có ở bên nhau hay không thì có liên quan gì đến cô chứ?
Nghĩ đến đây, Đường Tâm Nhan xoay người định rời đi, nhưng khi cô vừa quay người thì có giọng nói kính cẩn của một người đàn ông vang lên sau lưng.
“Cô ơi, cô đến đây dự tiệc phải không?” Đối mặt với sự dò hỏi của nhân viên an ninh ở cửa, Đường Tâm Nhan đành phải quay người lại.
“Đúng vậy, tối đến dự tiệc, nhưng đột nhiên phát hiện tôi không mang theo thiệp mời.
”
Đường Tâm Nhan cố ý nói.
“Không sao.
Cô có thể trực tiếp đi vào.
”
Nghe thấy lời này của nhân viên an ninh, Đường Tâm Nhan đành phải tạm thời xua tan ý nghĩ rời đi, xách váy bước vào đại sảnh.
Đôi mắt phượng sáng ngời của cô không ngừng quét xung quanh, nhưng cô không thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Anh đi đâu rồi? Lẽ nào là đang ở trên lầu anh anh em em với người phụ nữ khác sao.
Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan đi về phía trước, cô có thể cảm thấy rõ ràng rằng có một vài người khi nhận ra cô, lập tức có lời bàn tán, nghị luận rì rầm vang lên.
Bỏ đi, không cần để ý, lúc cô quyết định bước vào đây chẳng phải đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?
“Cô Đường, nghe nói cô bây giờ đang ở cùng với Mặc Trì Úy, cô cảm thấy thế nào?” Một người phụ nữ đến trước mặt Đường Tâm Nhan mở miệng hỏi thẳng, không hề lòng vòng.
Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang mỉm cười, đôi môi gợi cảm của cô từ từ cong lên.
“Cô gái này, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, giữa tôi và Mặc Trì Úy…” Đường Tâm Nhan vừa muốn nói rằng mình và Mặc Trì Úy chỉ là bạn bè đơn thuần nhưng lại nghe thấy được âm thanh bước chân quen thuộc.
“Sao thế? Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám chặn đường?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Mặc Trì Úy, người phụ nữ đứng trước mặt anh không khỏi có chút sợ hãi.
“Tôi chỉ hỏi cô Đường về mối quan hệ của cô ấy với anh thôi, Trì Úy, anh đừng có hiểu lầm nha?” Người phụ nữ lo lắng nói.
Mặc Trì Úy lãnh đạm cười, ánh mắt cũng không dừng trên người phụ nữ kia quá lâu, mà lại trực tiếp hé mở đôi môi mỏng gợi cảm.
“Sao em lại đến đây?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi nhỏ, ánh mắt tràn ngập dịu dàng ấm áp kia khiến những người phụ nữ xung quanh vô cùng ghen tị với Đường Tâm Nhan.
“Tôi…” Đối mặt với câu hỏi của anh, cô không biết phải trả lời như thế nào.
“Tôi ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm vậy nên đến đây xem xem.
Sẽ không làm lỡ dở anh với bạn gái dự tiệc cùng nói chuyện chứ?” Đường Tâm Nhan hỏi thẳng.
Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bạn gái dự tiệc cùng Mặc Trì Úy, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn rất kiên định với ý nghĩ trong thâm tâm của mình.
“Em đến đây là để xem người phụ nữ đi cùng anh?” Nghe được câu trả lời của cô, Mặc Trì Úy cảm thấy dở khóc dở cười, cái cô gái nhỏ này chẳng lẽ không thể nghe theo ý nghĩ trong lòng cô sao?
“Anh mời em khiêu vũ, thế nào?” Mặc Trì Úy đột nhiên đưa ra lời mời, lại còn làm một động tác vô cùng thân sĩ mời cô.
“Tổng giám đốc Mặc, anh với người phụ nữ này đã ly hôn rồi, khiêu vũ với cô ta hình như không thích hợp cho lắm, hay là… anh khiêu vũ với em đi.
”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Mặc Trì Úy chủ động, tình nguyện đến gần anh.
Mặc Trì Úy lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt tựa như mặt hồ lạnh lẽo làm người phụ nữ kia giật cả mình, nhưng khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội đến gần ông trùm trên thương trường Mặc Trì Úy này, cô ta không muốn dễ dàng bỏ lỡ.
“Tổng giám đốc Mặc, người ta vẫn luôn muốn khiêu vũ với anh, hôm nay anh sẽ không để người ta thất vọng đúng không?” Cô ta cứ nghĩ sức hấp dẫn của mình là thứ mà đàn ông đều không thể cưỡng lại, cho nên người phụ nữ kia lại càng tiến đến Mặc Trì Úy gần hơn một bước, đôi gò bồng đầy đặn như sơ ý mà lại như cố tình quét qua cánh tay của anh.
“Cút…” Ngay khi người phụ nữ kia nghĩ rằng Mặc Trì Úy nhất định sẽ vòng tay qua người cô ta để lướt vào sàn khiêu vũ thì một giọng nói sắc như dao vang lên bên tai.
Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ hãi của người phụ nữ kia.
“Cô gái, có chắc là em muốn suy nghĩ thêm không?” Khi đối mặt với Đường Tâm Nhan, vẻ lạnh lùng trên mặt Mặc Trì Úy không còn nữa mà thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.
“Tôi… đồng ý.
”
Đường Tâm Nhan mỉm cười, đồng ý lời mời của anh.
Lần này khi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy rơi xuống vòng eo mảnh mai của cô, Đường Tâm Nhan không hề từ chối, dưới ánh mắt ghen tị của những người phụ nữ xung quanh, cô uyển chuyển, ưu nhã lướt vào sàn nhảy cùng anh.
“Chết tiệt, tức chết tôi mất.
” Người phụ nữ bị Mặc Trì Úy từ chối tức giận giậm chân bình bịch.
.