Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc

chương 49: không thể nào nhúng tay vào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Có thể không? Cháu sẽ gả cho chú hai sao?” Tô Đậu đang muốn ngủ lập tức tỉnh táo, xoay người khiến thân thể đau nhức, người run rẩy, cố gắng làm như không có việc gì giơ gò má đỏ ửng ra, tâm tình kích động cuồn cuộn cả ra bên ngoài.

“Đương nhiên, đời này em là của chú hai.”

“Nhưng, không phải chú là ba nuôi của cháu sao?”

“Cô bé ngu ngốc, vậy em có gọi chú bằng ba nuôi không?” Thi Cảng Bác vừa bực mình vừa buồn cười hỏi lại, một tờ giám hộ chẳng qua là để thể hiện quan hệ, bọn họ không có quan hệ máu mủ, “Từ trước tới giờ em và Vân Hân đều gọi chú hai, vậy em nói thử xem, có tôn trọng người ba nuôi là tôi đây không?”

“Không có!” Tô Đậu rất thành thật phủ nhận, cô không muốn xem chú hai là ba, cho nên sẽ không ngốc gọi anh bằng ba, tâm tư người ta là muốn xem chú hai như mẹ nhỏ xinh đẹp kìa! “Vậy….” Hai ngón tay Tô Đậu đâm vào nhau, khuôn mặt đỏ au thẹn thùng khó có thể mở miệng, Thi Cảng Bác nhéo má phấn cô, hỏi: “Cái gì?”

“Đau, đau quá!”

“Xin lỗi, chú hai quá thô bạo, lên giường bôi thuốc nào.” Thi Cảng Bác ra khỏi bồn tắm lớn, rồi kéo Tô Đậu đứng lên, ra khỏi phòng tắm nằm lên trên giường, cầm thuốc mỡ bôi vào giữa hai chân Tô Đậu. Cảm giác mát lạnh thấm vào khiến sắc mặt Tô Đậu không còn căng thẳng, tâm tình thả lỏng, trong nháy mắt cơn buồn ngủ chạy lên não, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Thi Cảng Bác nằm bên cạnh cô, ôm người yêu, nhìn tướng ngủ thoải mái, tâm tình thỏa mãn không cách nào nói nên lời, đặc biệt lúc hai người hợp làm một, sự thỏa mãn đó càng không thể dùng dăm ba câu để diễn tả. Đến cuối cùng, sau buổi trưa hôm nay, cô bé này đã hoàn toàn trở thành cô gái nhỏ bé của Thi Cảng Bác anh, cũng sau buổi trưa này, cô bé ngây thơ động lòng người trong nháy mắt biến thành người phụ nữ nhỏ bé mê người.

Tô Đậu ngủ đến chín giờ tối, tỉnh lại phát hiện mình ở trong phòng ngủ, trong đầu hiện lên vài hình ảnh tình cảm mãnh liệt, rõ ràng buổi chiều bọn họ còn đang trong phòng ở khách sạn, sao bây giờ lại đang ngủ ở trong nhà mình? Chẳng lẽ là nằm mơ, nhưng, phía dưới đau rất chân thực, đây không phải là mơ, chuyện cô và chú hai mặc dù rất đau nhưng rất thoải mái, cảm giác thoải mái này khiến Tô Đậu nhất thời không thể dùng từ thích hợp để diễn tả tâm tình của mình bây giờ. Tóm lại, sẽ làm người ta nghiện, thật giống như ăn kem lần thứ nhất sau đó lại muốn ăn lần thứ hai…. So sánh như vậy thật sự khiến người ta không nói được lời nào, ngoài ăn ra vẫn là ăn!

Kem, a a a… Kem của cô!

Tô Đậu phịch phịch chạy xuống lầu, chạy thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra… Kem? Nhìn tầng trên của tủ lạnh trống rỗng, sao kem của cô đâu hết rồi? Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cô chưa ăn, sao bây giờ nhớ tới muốn ăn một que kem, bánh caramen thì đều không cánh mà bay đâu mất?

Thi Cảng Bác từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tô Đậu đang sững sờ ở nhà bếp, ánh mắt chạm tới tủ lạnh, đoán được sơ sơ có chuyện gì, vì giảm thói quen xấu ăn đồ ngọt của Tô Đậu, anh ném hết kem và caramen ở trong tủ đi, mặc dù rất lãng phí nhưng không còn cách nào khác.

“Xảy ra chuyện gì, cô bé?” Thi Cảng Bác biết rõ còn hỏi, Tô Đậu chìm đắm trong nước mắt nói: “Không thấy kem.”

“À, không thấy hả, để chú hai nhìn xem nào!” Thi Cảng Bác làm ra vẻ kinh ngạc, tiến lên vài bước, còn thò đầu nhìn, nói: “Quả nhiên không thấy kem, cô bé, có phải em ăn hết kem rồi, sợ chú hai biết cho nên cố ý nói không thấy? Kem vẫn bảo quản lạnh ở trong tủ lạnh mà, chúng nó không có khả năng có chân bò đi chứ?”

“Không có! Cháu không ăn vụng!” Cô là quang minh chính đại ăn mà, nói vụng trộm thật khó nghe, sao cô phải ăn vụng! Sao cô bé ngu ngốc kia có thể nghĩ tới kem bị người nào đó ném đi, nếu như không phải động vật đơn bào tâm tư đơn thuần, hẳn là sẽ nghĩ đến đầu sỏ vừa ăn cướp vừa la làng gây nên rồi, làm sao để người khác có cơ hội xử oan ăn vụng!

“Vậy sao kem không cánh mà bay?”

“Cháu, cháu không biết!” Tô Đậu lập tức che trước tủ lạnh, cà lăm nói, hành động này có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Thi Cảng Bác cũng không tính toán gì với cô, kéo tay Tô Đậu ra khỏi phòng bếp, ấn bờ vai cô ngồi xuống sàn nhà, đặt trứng tráng hàu, pizza, còn có cả mỳ xào để trước mặt cô, “Nhân lúc còn nóng ăn đi, nguội ăn không ngon.”

“Dạ!” Tô Đậu nặng nề gật đầu, hiện tại không rối rắm kem nữa, điều quan trọng nhất là giải quyết đồ ăn trước mặt, Thi Cảng Bác đi vào phòng bếp, làm ít nước trái cây lạnh, còn cả trà xanh rồi trở lên phòng khách.

Tô Đậu uống một ngụm nước trái cây lạnh, lạnh buốt thấm vào ruột gan khiến cô thở phào nhẹ nhõm, gắp một miếng trứng tráng hàu bỏ vào miệng, vừa nhai xong điện thoại bên cạnh vang lên một bản nhạc, gọi tới là người vừa bỏ người yêu Tô Hoài Tôn. Thời gian qua trường học xảy ra rất nhiều chuyện, Thi Cảng Bác cũng bỏ quên người anh em này, nhưng cuộc sống của cậu ta bây giờ có vẻ trôi qua rất thoải mái, không có gánh nặng tình cảm, bạn gái đổi lần lượt. Lúc bao nuôi người kia còn không thấy anh thay bạn gái như thay quần áo, sao bây giờ thay bạn gái còn nhanh hơn cả thay quần áo?

Haizzzz, Thi Cảng Bác nặng nề thở dài, không còn cách nào khác với hành động của người anh em vịt chết còn mạnh miệng!

“Là anh họ ạ?”

“Ừ!” Tô Thần Tôn khiến Tô Đậu nhớ tới một thời gian ngắn không liên lạc với chị dâu họ rồi, một mình ở bên ngoài lại còn mang thai không biết thế nào, Tô Đậu chờ chú hai Thi cúp máy mới đề nghị: “Chú hai, chiều nay không có tiết học, có thể đi tìm chị dâu họ không?”

“Em ôn bài tập hết chưa?”

“Chưa!” Thật ép đến khổ!

“Tuần sau là thi giữa kỳ rồi, đừng phân tâm chơi quá.” Thi Cảng Bác thỏa hiệp, đồng thời không quên nhắc nhở, mặc dù không phải giáo viên lớp nhưng Tô Đậu không giống với mấy học sinh kia, cô là người phụ nữ của mình cũng là cô gái nhỏ của mình, sao cũng phải quản nghiêm một chút.

Bạn cùng lớp còn chưa ai biết quan hệ của cô và chú hai Thi, nếu để có người biết rõ, xem ra trường học sẽ có một trận sóng gió thù hận.

Cuối cùng trường trung học Thập Phiên cũng khôi phục cuộc sống vườn trường gió êm sóng lặng, huấn luyện viên Thạch bị đưa vào tù, chức vụ huấn luyện viên câu lạc bộ tennis trống ghế trong thời gian ngắn, thành viên câu lạc bộ loạn một nùi, hội đồng quản trị một lần nữa lại phải mở cuộc họp tạm thời, quyết định phái thầy Thi, thầy Hà chủ trì câu lạc bộ tennis, thành viên hỗn loạn đã ổn định lại, nhưng nhiều thành viên mới tham gia câu lạc bộ tennis, bọn họ đều gia nhập vì thầy Hà thầy Thi, kỹ thuật bóng cũng không tệ lắm.

Trong học kỳ này mấy câu lạc bộ trường trung học Thập Phiên thi đấu rất nhiều, đầu tiên là câu lạc bộ bóng rổ, sau đó là câu lạc bộ bóng đá, rồi đến câu lạc bộ tennis. Thời gian thi đấu sắp xếp rất ổn, huấn luyện viên, học sinh đều có đủ thời gian hướng dẫn, luyện tập, lúc tranh tài nhất định có trình độ tốt vô cùng.

Tô Đậu và Thi Vân Hân là hai chị em lười biếng chỉ vào xem câu lạc bộ tennis, nhưng không tham gia cũng không cổ vũ, bây giờ chính là vừa ăn vặt vừa nói chuyện trời nam đất bắc, chủ đề chính vây quanh chuyện ăn cơm xong tìm chương trình. Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng có bốn tiết, buổi chiều có hai tiết không phải lên lớp, lười biếng, hẹn hò, xem kịch vui, về nhà, tóm lại mỗi khi đến ngày này sân trường nhốn nháo, tốp năm tốp ba kết giao đi ra sân trường tìm thú vui.

Thời gian trước đây Tô Đậu rất ngoan ngoãn, đến khu gần đó ăn kem rồi về nhà chú thím, nếu không nữa thì đi tới nhà họ Thi làm khách, tâm sự với ông cụ. Không như bây giờ, từ sau khi ở một chỗ cũng chú hai Thi, chỉ muốn dán lấy anh, quấn quít lấy anh, nhưng buổi chiều chú hai còn phải hướng dẫn thành viên mới của câu lạc bộ tennis, còn cô, tìm Vân Hân tới chỗ chị dâu chơi!

Thi Vân Hân từng gặp Khang Vũ Ninh hai ba lần, không quen thuộc với người này lắm, cũng không biết, nhưng không thể cưỡng được Tô Đậu quấn lấy tấn công, ăn xong cơm hộp hai người rời khỏi trường học, thẳng đến chỗ mới của Khang Vũ Ninh.

“Đậu Đậu!”

Khang Vũ Ninh mở cửa, nhìn thấy Tô Đậu thì vui mừng quá đỗi, rất lâu rồi hai người không gặp nhau, chủ đề cũng nhiều, đều là buôn chuyện gia đình. Bây giờ Khang Vũ Ninh đã mang thai bốn tháng, bụng đã nhô ra, cũng đã mặc quần áo cho phụ nữ có bầu. Thi Vân Hân nhíu mày, quan sát ngôi nhà một gian khoảng ba mươi bốn mươi mét vuông, một người thì đủ ở nhưng qua mấy tháng nữa lại thêm một đứa bé, chỗ này người có thể ở sao? Thi Vân Hân không biết cố ý hay vô ý, nói: “Ba đứa bé chắc nghèo kiết xác, phòng này sao đủ cho hai mẹ con ở? Muốn kim ốc tàng kiều (Lén nuôi bồ) thì cũng phải có phong độ tý chứ?”

Ba đứa bé… Nghèo kiết xác? Khóe miệng Tô Đậu co giật, anh họ cô Tô Thần Tôn là phó giám đốc quản lý công ty, sao có thể xem như người nghèo kiết xác chứ? Lương một năm ngàn vạn, tiền lương có thể đè chết Thi Vân Hân cô!

“Đúng rồi, tớ nhớ cậu có mấy anh họ, người nghèo nhất không phải chính là Tô gì Hạo đó sao?”

Không đỡ được! Tô Đậu rất muốn nói tục, nhưng vẫn nhịn xuống, Khang Vũ Ninh nghe Thi Vân Hân nói, chua xót cắn môi, bị Tô Thần Tôn bao nuôi hai năm, cô chưa từng gặp người nhà anh, càng không biết anh có những anh chị em nào, nói làm tình nhân ư, cô cũng làm quá kém cỏi rồi, không biết cái gì về người ta, bây giờ lại để mình to bụng, cô làm người kiểu gì vậy?

“Anh họ tớ là Tô Thần Tôn, không phải là Tô Hoài Hạo!”

“À!” Thi Vân Hân kinh hãi, miệng há to, có thể nhét vào một quả trứng gà, “Cậu nói…. Đứa bé trong bụng chị ấy là của Tô Thần Tôn?”

“Đúng vậy.”

“……”

Thật sự không biết nói gì luôn, miệng cô còn công khai nói ba đứa bé nghèo kiết xác, ai chẳng biết Tô Thần Tôn là cháu đích tôn nhà họ Tô, một người kiếm được rất nhiều tiền, một người cực kỳ tài hoa, vấn đề là, cô không thể liên tưởng được người phụ nữ trước mắt có quan hệ không bình thường với Tô Thần Tôn gì đó.

Hu hu… Cho cô một cái hố, chôn cô đi!

Khang Vũ Ninh cũng không trách móc Thi Vân Hân, ai nhìn cô cũng sẽ không đoán được cô có quan hệ sâu xa với Tô Thần Tôn, càng không đoán được ba đứa trẻ trong bụng. Tô Thần Tôn đường đường là phó tổng giám đốc quản lý công ty quốc tế, ai lại liên hệ một cô gái mồ côi không bằng cấp, không có học thức, không có ba không có mẹ ở cùng một chỗ chứ?

Ánh mắt Tô Đậu chạm vào tạp chí trên bàn trà, bìa ngoài là tạp chí giải trí, bài viết về Tô Thần Tôn chiếm một trang báo, còn có ảnh chụp anh dẫn theo bạn gái ra vào khách sạn, bài viết còn tả tổng giám đốc Tô đào hoa không ngừng nghỉ. Tô Đậu lại chạm tới khuôn mặt tái nhợt của Khang Vũ Ninh, tình cảm, không phải trong miệng nói buông đơn giản là buông, đây chẳng qua là thể hiện sự cao ngạo!

Hai người này thật sự buông bỏ tình cảm giành cho nhau sao?

“Chị dâu họ, em biết chuyện tình cảm người ngoài không thể nhúng tay, nhưng chị phải thử vì đứa bé, có một gia đình đầy đủ, chị không thể tước đoạt quyền làm ba của anh ấy…”

“Đậu Đậu, em không hiểu đâu!” Sao cô không muốn để người đàn ông kia biết sự tồn tại của đứa bé chứ, nhưng cô sợ anh ta sẽ bóp chết đứa bé, sao đứa bé lại không muốn mình có một gia đình hoàn mỹ, người làm mẹ như cô sao bằng lòng để đứa bé bước vào vết nhơ của mình, cô cũng là bất đắc dĩ.

“Chị không nói, vậy sao biết được anh họ không cần đứa bé?”

“Là anh ta nói.” Khang Vũ Ninh chán nản ngã ngồi xuống sàn nhà, nước mắt rơi lã chã, đau lòng không nguôi.

“….”

Thi Vân Hân đập bàn, cả giận nói: “Mẹ kiếp! Đi, tìm Tô Thần Tôn tính sổ đi!” Có đôi khi thần kinh Thi Vân Hân bị kích động, cô sẽ không để ý đến hậu quả giống như bây giờ, xúc động xông về phía trước. Tô Đậu rất muốn cùng đi, nhưng không phải bây giờ, cô phải làm rõ mối quan hệ không bình thường giữa chị dâu họ và anh họ.

“Vân Hân, chờ một chút!” Tô Đậu ngăn Thi Vân Hân xúc động lại, ngồi xổm người xuống, mặt đối mặt với Khang Vũ Ninh, hỏi: “Chị và anh họ từng có thỏa thuận?”

“Không phải là thỏa thuận, là ba điều quy ước!” Khang Vũ Ninh khó khăn nói ra bốn chữ cuối cùng, ba điều quy ước như một ổ khóa, khóa Khang Vũ Ninh không vượt qua, cũng không dám tới gần, buộc mình vô tình không yêu. Hai năm, mỗi lần yêu nhau, khi lên đỉnh cô cũng không dám gọi ba chữ tên người kia, cô sợ, sợ trong nháy mắt mất đi lồng ngực ấm áp. Em bé tới đã khiến Khang Vũ Ninh đưa ra lựa chọn, muốn có em bé, muốn một chút thời gian ấm áp, giữa đứa bé và người đàn ông, cô dứt khoát chọn đứa bé, đàn ông có thể cho cô…. Có đứa bé!

“Hai năm qua, các người vẫn luôn diễn trò, lúc anh họ giới thiệu với em, chị là nhân tình chứ không phải bạn gái anh ấy, đúng không?”

“Đúng!” Bạn gái và nhân tình có gì phân biệt, tên gọi không giống mà thôi, định nghĩa bạn gái cũng không nhất định sẽ lấy cô, nhưng dễ nghe hơn từ nhân tình một chút.

“Chị… Chị không yêu anh họ một chút nào sao?” Tô Đậu rất không muốn hỏi vấn đề này, cô sợ nghe câu trả lời chắc chắn, Khang Vũ Ninh há hốc mồm, nheo hốc mắt đầy nước, nói: “Chị không dám yêu!”

“Vậy là chị nhát gan, không phải không dám, chị sợ anh họ không thương chị, anh họ không phải người như vậy, ngày chị đi, em chưa từng chứng kiến bộ dạng anh họ say như chết như vậy, chưa từng có!” Lúc Tô Đậu nói những lời này, hận không thể tát một cái cho Khang Vũ Ninh tỉnh táo lại, thấy cô đang mang bầu nên nhịn.

Đúng lúc Khang Vũ Ninh nhìn qua màn hình điện thoại thấy số Thi Cảng Bác gọi tới, lại bị mấy lời này của Tô Đậu kích động tâm tình, là cô hèn nhát, là cô sợ, nhưng cô không dám lấy tính mạng đứa bé ra đánh cuộc vận may, thua cuộc thì chẳng những không có đứa bé kia, càng không có người đàn ông kia, hai bên đều không có. Trước kia cô luôn hèn nhát nhưng bây giờ ít nhất cô có đứa bé trong bụng, mặc dù không thể cho bé một gia đình hoàn mỹ, nhưng cô sẽ cố gắng gấp đôi để bé được ăn được ở được dùng đồ tốt nhất, vấn đề là ngoại trừ biết nội trợ, hiện tại Khang Vũ Ninh thật sự việc gì cũng kém, phải nuôi sống một đứa bé cũng không dễ dàng gì….

Hết chương

Truyện Chữ Hay