Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Cả sân bóng, gồm tất cả mọi người vào khoảnh khắc này giống như bị điểm huyệt, không thể động đậy, khi quả bóng phát ra tiếng bộp đạt được ba điểm, trong nháy mắt không khí như ngừng trôi, đồng thời tuyên bố trận đấu bóng này đã hoàn toàn kết thúc!
“Cảm ơn các thầy chỉ giáo!”
Đội học trò thua, oán trách vẫn thuộc về thầy Hướng, cố ý tổ chức trận đấu bóng rổ giữa giáo viên và học sinh này, nhưng thật ra là có ý đồ khác. Huấn luyện viên phụ trách câu lạc bộ bóng rổ hắng giọng, nói: “Tại sao tôi phải chọn hôm nay tổ chức trận đấu bóng này?”
“Mời huấn luyện viên nói!”
“Chúng ta coi trọng là đoàn kết, tin tưởng, hôm nay mời các thầy tới tham gia trận đấu này không phải để bọn họ khiến các cậu ra sức, tôi muốn các cậu phải đoàn kết với đồng đội mình, tin tưởng, thời gian cách trận các cậu không xa, huấn luyện viên không muốn các cậu là một chậu cát, xốc lại nghìn lần tinh thần cho tôi, đoàn kết lại, để giáo viên bọn tôi tự hào về các cậu!”
“…….”
“…….”
“Một đống bùn nhão vĩnh viễn không đỡ nổi bùn nhão, không có sự ăn ý, không có sự tin tưởng, không có đoàn kết, chỉ biết dựa vào người khác giành điểm vậy mục đích đồng đội dùng làm gì? Hôm nay có ba hotboy trấn giữ thì thế nào, còn không phải thất bại thảm hại à, mọi mặt đều thua, tiếp tục giữ lại câu lạc bộ bóng rổ chỉ còn mất mặt xấu hổ.”
Bên ngoài sân, một giọng nói sắc bén truyền tới từ đám người, nói không chút nể tình nào, chủ nhân của giọng nói đang đứng trên sân bóng, đám người bên ngoài sân ai cũng hít một hơi lạnh, Tô Đậu nhìn thẳng vào nữ sinh có dũng khí đáng khen, đồng thời trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh thay cô ta, cô bé này sao to gan lớn mật nói ra mấy lời như vậy? Cô ta không sợ bị đội học sinh bao vây tấn công à?
“Cậu có tư cách gì nói chúng tôi?” Một nam sinh tiến lên, khiêu khích nói: “Cậu có gan như vậy, đấu một mình đi!”
“Đấu một mình?” Nữ sinh cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Tôi không đấu một mình với phế vật vô dụng!”
Phế vật vô dụng, cậu ta là phế vật vô dụng?
“Phế vật? Tôi muốn cậu nhìn rõ ràng, đội chúng tôi không phải là phế vật!” Đi ra nói chuyện là một trong ba hotboy, giống như khiêu chiến vừa giống như tuyên bố, cậu ta chuyển hướng sang huấn luyện viên Lữ, nói yêu cầu: “Huấn luyện viên, chúng tôi muốn đấu một trận!”
“Được!”
Nhìn qua giáo viên và học sinh trong sân, lúc này đội học sinh ý chí chiến đấu ngẩng cao, phía sau bọn họ có một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, đội học sinh có thể chuyện bại thành thắng, thay đổi bùn nhão, phá bỏ danh xưng phế vật sao?
Lúc tiếng còi bắt đầu trận đấu bóng rổ thứ hai vang lên, thầy Hà phát quả cầu đầu tiên, cùng lúc đó nữ sinh châm ngòi khiêu khích kia ra khỏi sân bóng, biến mất trong đám người. Tô Đậu men theo hướng đó đi tới, mắt thấy bạn học nữ này muốn rời đi, bước nhanh đi tới đồng thời nghe thấy bạn học nữ khác bên cạnh nói: “Sao cậu phải làm như vậy? Không sợ bị mấy bạn học nữ khác vây đánh sao?”
“Cậu hiểu mà!” Bạn học nữ kia cười yếu ớt, khí thế đứng trong sân bóng vừa rồi trong nháy mắt biến mất một nửa, hiện giờ làm người ta có cảm giác ngược lại quả đúng là dáng vẻ người đẹp đau bệnh, Tô Đậu lén lút đi tới, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa cô gái và bạn học kia.
Haizzz, người đẹp tóc dài thở dài nói: “Cậu nhất định phải dùng cách như vậy để muốn cậu ta nhớ cậu sao?” Thầm mến ba năm, cuối cùng biến thành xa cách, chẳng lẽ chưa từng thử qua để chuyện này nở hoa kết trái sao?
“Cậu ta sẽ không nhớ tớ!” Một cô gái rất bình thường, bệnh nặng triền miên, ai sẽ nhớ tới một người sắp chết chứ?
Tô Đậu càng nghe mày nhíu càng chặt, ánh mắt chạm vào tình hình trong sân thì vẫn vô cùng thê thảm như lúc nãy, đội giáo viên được điểm, đội học sinh được điểm, cách nhau điểm, cũng sắp hết thời gian, chẳng lẽ đội học sinh lại phải thua sao?
Lúc này tiếng còi tạm dừng vang lên, hai bên nghỉ ngơi đồng thời nghĩ biện pháp tấn công; vì trận đấu này rất nhiều học sinh không về lớp để học, ngược lại vây xem càng lúc càng nhiều, còn say sưa thảo luận tiến triển trận đấu, nhìn điểm hai bên chênh lệch xa, một nửa học sinh đào ngũ, cho rằng trận đấu thứ hai đội học trò cũng sẽ thất bại. Còn một nửa học sinh thì tin chắc đội học sinh sẽ chuyển bại thành thắng, nhất là bị một bạn học nữ chế nhạo là phế vật, thật sự nếu không vùng lên thì mặt mũi để đâu? Còn lại một số học sinh không ủng hộ bên nào, dùng tâm tình xem cuộc vui quan sát toàn bộ trấn đấu.
Bạn học có vẻ bệnh đau đứng im một góc! Dưới tán cây, thu hết tình hình trận đấu vào trong mắt, tiếng còi báo hiệu hiệp đấu sau vang lên, phát quả bóng đầu tiên vẫn là đội giáo viên. Lúc này đổi lại là Thi Cảng Bác phát bóng, Tô Đậu hẳn là nên giãn cổ họng ra cổ vũ chú hai, nhưng miệng há hốc mà không phát ra tiếng được, trong đầu vừa lúc hiện lên một hình ảnh, cô chạy nhanh lên phía trước, khi cố phát ra tiếng cổ vũ lần nữa thì chú hai phát quả bóng vào trong lưới đối thủ, đoạt được điểm, trong nháy mắt toàn trường xôn xao, nhìn lại điểm hai bên đạt được, điểm lại cách càng xa.
Tiếng bạn học thảo luận nổ tung, bên này lên bên kia xuống, có mấy giọng nói mỉa mai, nói có ba hotboy trấn giữ thì sao chứ, trình độ cũng chỉ như thế mà thôi. Đội học sinh xứng danh vô dụng, hoàn toàn đi sau, không có khả năng chuyển bại thành thắng trong vòng một ngày, trận đấu bóng này vốn không cần xem tiếp, đội học sinh đấu mấy trận đều thua, đội học sinh thật sự thất bại sao? Thật sự thất bại sao?
Nghe giọng mỉa mai bốn phương tám hướng truyền tới, khinh bỉ đội học sinh, Tô Đậu không nhịn được, cuối cùng há miệng hô to: “Đội học sinh xốc lại ngàn lần tinh thần, cố gắng lên!”
“…..”
“…….”
Vì tiếng động viên của Tô Đậu, trong nháy mắt xung quanh im ắng, ai cũng nhìn Tô Đậu như quái vật. Trong sân, đội giáo viên đang dẫn bóng tấn công, đội học sinh sững sờ dừng phòng thủ, đội giáo viên nhân cơ hội này ném bóng vào lưới quân địch, lại một lần nữa đạt được điểm, trận này đội học sinh thật sự thua, trong đáy lòng mỗi học trò đều thầm nghĩ như vậy.
Dưới con mắt sắc sảo của Tô Đậu, mặc dù trận đấu bóng này đội giáo viên có cơ hội, mà vì mình động viên khiến bọn họ thua ba điểm, nhưng cô tin kế tiếp đội học trò nhất định sẽ lấy lại điểm, chuyển bại thành thắng!
“Một khi các cậu đã tạo thành một đội, phải tin tưởng đồng đội, hiệp sau các cậu nhất định có thể chuyển bại thành thắng, cố lên!”
“Cố lên!”
“Cố lên!”
“Đội học sinh, cố lên!”
Tiếng cổ vũ lại một lần nữa vang lên toàn trường, kích thích ý chí chiến đấu của đội học sinh, Thi Cảng Bác tìm kiếm vị trí của Tô Đậu, quăng cho cô ánh mắt khen ngợi, như nói: Cô bé, em làm rất khá!
Đến cuối trận, đội học sinh thắng sao? Điểm kéo lên sao? Hay là lại bị đội giáo viên thắng lần nữa..
Đội giáo viên đạt được điểm, đội học sinh đạt được điểm, cuối cùng điểm hai đội kéo gần lại, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ có một ít thời gian, mà không biết đồng đội nào chuyền bóng sang cho cậu học trò bị bạn học nữ kia gọi là phế vật, đội giáo viên đánh gọng kìm cậu học trò đó cả trước lẫn sau, khiến cậu ta không cách nào dẫn bóng.
Thời gian vô tình như thuốc độc, còn lại giây, bên ngoài sân tất cả tiếng hò hét đã dừng lại, chỉ còn Tô Đậu chưa từ bỏ ý định, vẫn hò hét cổ vũ đội học sinh y như cũ: “Chuyền bóng, đừng để đội giáo viên có cơ hội, cậu phải tin tưởng đồng đội mình!” Cậu học trò kia nghe tiếng Tô Đậu hét, nhưng cậu ta bị đội giáo viên vây quanh mình, bóng lại trên tay mình, sao có thể chuyền bóng đi được?
Trong tình trạng giằng co này, cậu học trò này phải tự mình ném bóng, hoặc là bị đội giáo viên đoạt bóng! Dưới tán cây, bạn học nữ kia lại một lần xuất hiện trong đám người, cô ta nói với cậu học trò bị vây đánh gọng kìm: “Tỉnh táo lại, nghĩ lại chiến thuật ném bóng khi còn bé!” Đầu óc như bị cây đao vô hình bổ dọc, một hình ảnh hiện lên trong đầu bạn trai kia, trong nháy mắt tất cả đều rõ mồm một, bạn học nam cười tà đẹp mắt, trong nháy mắt bóng trong tay lao ra, đội giáo viên dời mục tiêu. Thi Cảng Bác cong môi cười, khen tốt lắm, một đồng đội khác tiếp được bóng, chạy về phía sân quân địch, không có giáo viên vây quanh bạn học nam kia đã chạy về phía quân địch, trong nháy mắt bóng bay về phía trước như một đường cung, bạn học nam kia đón được bóng, rồi nhanh nhẹn nhảy lên, quăng bóng vào trong lưới địch….
giây cuối cùng còn lại của giây, đám người bên ngoài sân giống như bị kích thích, đôi mắt trông ngóng nhìn bóng không ngừng chuyển động xung quanh vành lưới, lúc mọi người ngừng hít thở, còn một giây cuối cùng thì có tiếng bóng lọt vào trong lưới, trong nháy mắt nổi lên làn sóng xôn xao. Mặc dù điểm không đuổi kịp, mặc dù đội giáo viên vẫn thắng, nhưng trong hiệp đấu thứ hai thật tuyệt vời, bạn học nam bị đồng đội mình ôm lấy, rồi ném lên trên.
Hai trận đấu tranh cao thấp liên tục bọn họ đều thua, nhưng bọn họ không ngại, vì trong trận đấu này họn họ học được rất nhiều từ những gì đã bỏ qua trước đó, sau này mỗi cuộc tranh tài bọn họ đều đánh rất tốt!
“Cảm ơn các thầy đã dạy!”
“Chúng ta cần phải cố gắng, đón tiếp thi đấu hữu nghị của trường trung học Lincoln!” Huấn luyện viên Lữ hét to nói.
“Dạ!”
Đội học sinh cùng đồng thanh, còn bạn học nam kia tìm bạn học nữ xinh đẹp trong đám đông, nhưng đã không thấy bóng dáng bạn học nữ bên ngoài sân nữa. Tô Đậu cũng không biết bạn học nữ kia rời đi khi nào, nhưng cô tin bạn học đó đi không xa, vẫn đứng im trong góc nào đó nhìn chàng trai trong trái tim mình.
“Tại sao lại cổ vũ cho đội học sinh?” Thi Cảng Bác không biết đi đến bên cạnh Tô Đậu từ lúc nào, lúc này trong sân đám người đã thưa thớt, chỉ lác đác tốp năm tốp ba sóng vai bước qua.
Tô Đậu lấy lại tinh thần, cười nói: “Nếu cháu không cổ vũ cho đội học sinh, bọn họ thất bại mất mặt.”
“Thể diện thua trận không quan trọng, quan trọng phải biết đoàn kết, tin tưởng đồng đội!”
Đúng vậy, một chi đoàn không thể thiếu sự đoàn kết, thiếu tin tưởng, kỹ thuật ném bóng có lợi hại cũng sẽ như chậu cát, như vậy mỗi trận đấu sau này sao có sự đột phá, xông lên nữa?
“Cháu đây…. Tin tưởng có thể nở hoa kết trái!” Tô Đậu cười gian nói.
Khóe miệng Thi Cảng Bác hơi co giật, cảm giác hành động kia của cô bé như che giấu gì đó, kéo thân thể đang xoay người chạy trở về, nói: “Bây giờ em chẳng những phải tin nở hoa kết trái, càng phải tin tôi muốn đóa hoa này kết trái trên cúc hoa của em.”
“Có ý gì?” Sao nghe huyền bí vậy?
“Ý là chú hai đói bụng, muốn ăn cơm, ăn hết trái cây nở trên cúc hoa em!” Mập mờ thổi khí bên tai Tô Đậu, ngứa ngáy khiến Tô Đậu thất thần, đồng thời hai má đỏ lựng, “Đồng ý không?”
“…. Đồng ý!” Tô Đậu chần chừ một lúc, lặp lại nói: “Cháu nguyện ý!”
Tất nhiên sau đó hai người thân mật hôn nhẹ, nhưng một ánh mắt mang theo phẫn nộ trực tiếp bắn thẳng vào bóng dáng trong ngực Thi Cảng Bác, như dã thú khát máu, chăm chú nhìn thẳng con mồi….
Mắt thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, chuông vào tiết đang vang dồn dập, Tô Đậu nôn nóng khó có thể yên lòng, trong lòng kiên định như thế, nhưng khi sắp đối mặt, vẫn có áp lực vô hình ép cô thở không nổi. Hu hu…. Tại sao chú hai không quên hết đi chứ!
Tô Đậu rất không biết phải trái, vào lúc đó chỉ có nghĩ đến phần lùi, hiện giờ ai tới cứu cô đây?
Dường như ông trời nghe được tiếng lòng cô, điện thoại báo có tin nhắn tới, nhìn tên trên màn hình, Tô Đậu gần như ngã ngồi xuống ghế. Xem tiếp nội dung, sự hoảng sợ được vỗ về, chú hai gửi tin nói đón ở đầu đường, muốn cô cùng về nhà họ Thi ăn cơm, bữa cơm nay nuốt trôi sao?
Ngược lại Tô Đậu không có tư vị gì, ăn bữa cơm thôi mà, thời gian qua ông nội Thi đối xử với cô như cháu gái ruột, ăn một bữa cơm với ông cụ là chuyện thường tình. Nhưng lúc này ông nội Thi lại muốn cùng chú hai trở về, thật sự ăn bữa cơm đơn giản thôi sao, bên trong không có gì mờ ám chứ? Tình hình này thật sự ứng với câu tục ngữ: Sóng trước chưa dừng sóng sau lại tới!
Chờ ở đầu đường vài phút, Tô Đậu ngồi lên xe, lúc cài dây an toàn hỏi: “Chú hai, sao phải về bên kia ăn cơm?”
Không có chuyện quan trọng chú hai sẽ không bước vào cửa nhà kia nửa bước, chuyện này xem ra có gì đó mờ ám, Tô Đậu thường không nghĩ quá sâu xa, động vật đơn bào như cô không thể nào tiếp nhận chuyện phức tạp.
“Mệnh lệnh của ông ta!”
“….”
Tô Đậu hết chỗ nói, cũng không ý kiến gì, chỉ cần nơi có chú hai, cô sẽ rất yên tâm!
Hết chương