Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc

chương 41: vồ lấy ngưu lang (trai bao)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngọc Hân - Diễn đàn

Thi Cảng Bác mặc tạp dề đàn ông xào mì, sau khi chạy bộ về anh tắm rửa rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người, Tô Đậu thích đồ ăn Trung Quốc, còn anh thích ăn đồ Tây Âu, cho nên ngào nào cũng đều chuẩn bị hai phần ăn sáng khác nhau. Tô Đậu dựa vào cánh cửa nhìn chú hai mặc tạp dề đàn ông, lúc nào chú hai cũng khiến người ta không thể dời mắt đi được, mấy nữ sinh hâm mộ hoàn toàn biểu lộ ra mặt. Sau khi Thi Cảng Bác mang mì lên bàn, xoay người thì thấy vẻ mặt xinh đẹp si mê nhìn mình, lúc đi qua cửa búng trán Tô Đậu, nói:

“Mang mì xào ra đi.”

“Dạ!”

Tô Đậu bưng mì sang, lúc cô nàng tham ăn muốn gắp một miếng thì tay cô bị vỗ hai cái, bộ dạng tủi thân trừng mắt vẻ mặt phụng phịu nhìn chú hai, “Có phải em chưa rửa mặt đánh răng?”

“Á, cháu quên!”

Tô Đậu hoảng hồn la một tiếng, Thi Cảng Bác không nói gì, sau đó thúc giục cô vào phòng rửa mặt!

Ăn xong bữa ăn sáng, Tô Đậu ngồi trên ghế lái phụ nhìn chú hai ngồi trên ghế tài xế, hỏi: “Chú hai, mấy ngày này Vân Hân không đến trường, xảy ra chuyện gì ạ?”

“Nghỉ phép đi Newyork.” Thi Cảng Bác thờ ơ trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn tình hình đường xá phía trước, Tô Đậu nghe xong kích động, wow wow xong lại hỏi, “Newyork á, cháu cũng muốn đi!”

“Lần sau dẫn em đi!”

“Thật không?”

“Thật!”

“Chú hai, yêu chú quá.”

Kít – Đột nhiên tiếng phanh xe khiến Tô Đậu gần như vọt tới kính chắn gió, may là có thắt dây an toàn, bằng không cái trán bị tội rồi.

“Chú hai, sao chú phanh đột ngột thế?” Tô Đậu hoảng hồn ỏn ẻn mềm mại phàn nàn.

“Cô bé, nói lại lần nữa xem nào!” Bình tĩnh như nước hồ thu cuồn cuộn kích động, nếu như thời gian và địa điểm thích hợp thì Thi Cảng Bác đã đẩy Tô Đậu xuống chỗ có giường rồi, sau đó hòa tan cô vào cơ thể mình.

“Nói gì ạ?” Cô có thể giả ngu hay không, chưa nói gì cả?

Tục ngữ có câu: Lời nói như bát nước đổ đi, thu hồi cũng không được, cho nên cô không thể không giả ngu!

“Câu vừa rồi!”

“Không nói được không?”

“Được!” Dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Tô Đậu kinh hỉ quá đỗi, Thi Cảng Bác lại bổ sung thêm một câu: “Bỏ em ở đây, tự mình đi tới trường học, cách thời gian vào lớp chỉ còn phút, em vẫn có thể kịp, tôi không miễn cưỡng, em nói đi.”

A a a… Gian trá! Không nên ức hiếp người ta như vậy.

Dưới sự lạm dụng uy quyền của Thi Cảng Bác, Tô Đậu nói, đôi môi cô lập tức bị ngậm lấy, triền miên mút thỏa thích, lúc sắp hít thở không thông, cuối cùng Thi Cảng Bác cũng thả đôi môi mềm mại dụ hoặc anh ra, rồi mới khởi động lại động cơ, xe chạy như bay tới hướng trường học. Lúc đến đường gần trường học còn hai phút, Tô Đậu chạy vào cổng trường, vừa thở hổn hển chào mấy anh mấy chị lớp trên vừa chạy lên lầu, cho dù chạy như vậy nhưng rất không may vẫn đến muộn, cũng đã qua thời gian điểm danh.

Tô Đậu đau khổ bị ở lại làm trực nhật, đều là do chú hai, nhưng cô cũng có phần không đúng, nếu cô không nói câu nói kia thì sẽ không làm chú hai lỡ thời gian đến trường, hu hu ……

Gần như sắp vào tiết thứ nhất, có một số người còn muộn hơn cả cô, giáo viên dạy dỗ vài câu rồi mới cho mấy bạn học vào lớp. Lúc Tô Đậu thấy rõ trong đám hỗn loạn đến muộn, không phải Vân Hân ở Newyork sao? Sao giờ…. Lúc Thi Vân Hân đặt mông ngồi xuống ghê, bị Tô Đậu kéo tới hỏi khẽ.

“Không phải cậu đi Newyork à?”

“Đúng vậy, hôm qua vừa về, chênh lệch múi giờ, tớ vẫn còn tưởng đang ở Newyork, ngủ quên.”

“…..”

Nghỉ phép vài ngày liền có vấn đề chênh lệch giờ, ai tin được chứ? Tô Đậu cười ám muội, lúc còn muốn nói gì đó thì vẻ mặt giáo viên rét lạnh, hô lớn: “Thi Vân Hân, Tô Đậu, hai người lập tức ra hành lang đứng phạt cho tôi!”

“Dạ!”

“Dạ!”

Vẻ mặt hai người bị gọi tên vô cùng đau khổ rời khỏi lớp học ra đứng trên hành lang, đương nhiên, hai người giống như khỉ bị mấy học sinh khác đi qua cười nhạo.

“Mẫu dạ xoa chưa thỏa mãn dục vọng? Cơn tức lớn như vậy!” Thi Vân Hân nói lẩm bẩm.

“Chắc là đến tháng!”

“….”

Thi Vân Hân trừng mắt liếc Tô Đậu, nén giận nói: “Tớ vừa về, bị cậu liên lụy rồi!”

“Hắc hắc, cái này gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”

“Ở cùng đồ quỷ như cậu, tớ mệt chết đi được!”

“Hôm qua về, không phải được nghỉ nhiều sao?”

“Nghỉ ngơi cái cọng lông!” Thi Vân Hân luống cuống nói câu cãi lại, trong lòng thầm chửi cái tên tinh lực tràn đầy kia, sói xám lớn thèm khát khiến người ta hoảng sợ.

Tiếng chuông vừa vang lên Thi Vân Hân đi chầm chậm về phòng học, hình ảnh không hề thục nữ, đặt mông ngồi xuống ghế rồi mệt mỏi nằm gục xuống bàn học. Tô Đậu đi vào lớp, thấy Thi Vân Hân thoáng chốc đã ngủ, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng không dám thể hiện ra ngoài.

Thi Vân Hân ngủ trọn ba tiết, tiết thứ ba là tiết toán học, Thi Cảng Bác đi lên dùng ánh mắt hỏi dò Tô Đậu bên cạnh, vì có sự ăn ý nên Tô Đậu lập tức giải thích nói: “Thưa thầy, bụng Vân Hân không thoải mái, cô ấy không tới phòng y tế ạ.”

“Để bạn ấy ngủ đi, tiếp tục!”

Như trút được gánh nặng, sau đó trên lớp học vang lên tiếng giảng bài của Thi Cảng Bác, toàn bộ bạn học đều nghe rất hăng say, không thấy nhàm chán chút nào, càng không có bạn học phá phách. Chủ yếu là trong quá trình giảng bài Thi Cảng Bác dùng giọng điệu thoải mái khiến mấy bạn học nhất thời thích môn khoa học tự nhiên, toán học cũng không khó học, vấn đề nằm ở chỗ có hứng thú hay không mà thôi.

Mỗi lần có tiết dạy của Thi Cảng Bác mấy bạn học cùng lớp đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi tiết đều có phút, sao chưa chi đã muốn tan học rồi? lê quý đôn,

“Ngày mai có cuộc thi trắc nghiệm nhỏ, về nhà nhớ ôn tập đề thi cho kỹ, mấy bạn học thi trắc nghiệm lần trước không được khá nhất định phải chú ý.”

“Dạ!” Các bạn học trong lớp phụ họa, đây chính là đoàn kết lực lượng.

“Tan học!”

“Thầy Thi, bài này em có chút không hiểu!”

Trên bục giảng, mấy nữ sinh vây quanh bóng dáng cao ngất, cảnh như thế này gần như ngày nào cũng diễn ra một lần, mặc dù Tô Đậu hơi ăn dấm chua, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt. Sau khi hết tiết thứ tư, Tô Đậu nhận được tin nhắn của chú hai gửi tới, ba chữ chỗ cũ vang lên rất mạnh mẽ, vô cùng mập mờ. Tô Đậu kéo Thi Vân Hân đi ra góc khuất bí mật của vườn trường, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thi Cảng Bác đứng đó, tốc độ bước nhanh hơn rồi bổ nhào về phía trước.

Thi Cảng Bác đón Tô Đậu vào lòng, Thi Vân Hân vẫn ngáp liên tục, ăn phần cơm trưa của Tô Đậu, Thi Cảng Bác cũng chia cho cô ấy một ít, vì không biết Thi Vân Hân từ Newyork về cho nên không mang theo phần cơm cho cháu gái.

“Vân Hân, nói cho cậu biết một chuyện.” Tô Đậu cười ngọt ngào.

“Chuyện gì?” Có cảm giác điềm xấu chạy sau lưng, khiến Thi Vân Hân đề phòng.

“Tớ đã đi khu Hồng Đăng, chú hai dẫn tớ đi.”

Khu Hồng Đăng là khu nào? Thi Vân Hân dùng ánh mắt hỏi chú hai của mình, đầu Thi Cảng Bác đầy vạch đen, muốn nói nhưng lại bị Tô Đậu chạy trước một bước, nói: “Câu lạc bộ Ngưng Lang (trai bao).”

Bò, Ngưu Lang?

Thi Vân Hân kinh ngạc há to miệng, gần như có thể nhét cả một quả trứng gà, cô chỉ đi Newyork có mấy ngày, sao những chuyện tốt này cô lại không gặp được?

Nhìn quá trình Thi Vân Hân từ kinh hoảng trở thành cười ngây ngô, khiến Thi Cảng Bác nghĩ đến cảnh Dạ Ngữ Đồng tưởng mình là Ngưu Lang nhảy xổ vào, nếu để ba cô bé này ở cùng một chỗ, thiên hạ này sẽ rối loạn, anh tựa như quên mất Vân Hân ham thích quái dị… Không giống người thường!

“Chú hai!”

“Sax, gì vậy?” Lúc này đến phiên Thi Cảng Bác cảm giác có làn gió lạnh chạy qua sau lưng, đây là dự cảm chẳng lành ư?

“Cháu muốn đi khu Hồng Đăng!”

“Không được!” Thi Cảng Bác kiên quyết từ chối, nhưng lúc này Tô Đậu lại nói: “Cũng được, chỗ đó có một cô gái bằng tuổi chúng ta, mấy anh Ngưu Lang bên trong câu lạc bộ đều bị bạn ấy vồ rồi.”

“A a a… Đậu Đậu thối, cậu đừng nói nữa, cậu nói tiếp tớ liền muốn điên lên rồi, tớ cũng muốn vồ như vậy, nhất định phải vồ lấy!”

“…….”

“Thật ra, tớ cũng muốn vậy…. Vồ lấy!”

Hai cô bé này thật là xem Thi Cảng Bác như người chết, đứng trước mặt một người đàn ông mà cứ nói vồ lấy vồ lấy, rốt cuộc là có biết rụt rè hay không? Sắc mặt Thi Cảng Bác tối xuống, uy hiếp nói: “Các hai người nếu muốn đi khu Hồng Đăng, tôi lập tức tách hai người ra, nói được thì làm được, không tin các người thử khiêu chiến ranh giới cuối cùng của chú hai xem!”

Khiêu chiến ranh giới cuối cùng của chú hai? Rốt cuộc hai cô bé này có dám khiêu chiến không?

Thật ra Thi Vân Hân không có gì là sợ, cô không ở chung với Thi Cảng Bác, ngược lại là Tô Đậu, một khi bị phát hiện, người chịu tội là cô ấy chứ không phải cháu gái Thi Vân Hân này. “Vân Hân, không đi được không?” Nói Tô Đậu cô không có gan cũng được, cô thật sự không dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của chú hai Thi.

“Sợ cái gì! Không phải chú hai đã gửi tin nhắn cho cậu, đêm nay có việc sẽ về nhà rất muộn ư, cậu sợ đông sợ tây làm gì?” Thu Vân Hân rất khinh bỉ nhìn sang Tô Đậu, quen biết Tô Đậu nhiều năm như vậy, lá gan sao bỗng chốc nhỏ đi thế?

Sợ đông sợ tây? Mệt cho cô ấy nói, Tô Đậu tức giận phản bác nói: “Cậu không ở cùng chú hai, đương nhiên to gan lớn mật rồi, tớ ở cùng chú ấy, ranh giới cuối cùng của chú ấy tớ chưa từng lĩnh giáo, tớ không muốn chịu tội đâu.”

“…..”

Lời Tô Đậu nói thức tỉnh Thi Vân Hân, trong nháy mắt sắc mặt u ám, rất không phân biệt nói: “Tớ từng lĩnh giáo, tớ bị giam trọn ba ngày trong phòng tối đen!” Hơn nữa lúc đó cô mới năm tuổi, trong lòng vẫn còn chút ám ảnh.

“Cho nên, ‘dẹp đường về phủ’ thôi!”

“Không được! Cho dù bị giam trong phòng tối lần nữa, tớ cũng muốn đi!”

“……”

Tô Đậu rất muốn vẽ vòng tròn nguyền rủa Thi Vân Hân, tưởng là thuyết phục cô ấy bỏ cuộc giữa chừng, kết quả càng bị áp chế lại càng hăng, việc này là không nên đi về phía có hổ, hu hu… Cô không muốn đi, chú hai, cứu cháu!

Dưới sự lạm dụng uy quyền của Thi Vân Hân, cuối cùng Tô Đậu cũng phải đi, chuông vừa vang lên, hai người lao như mũi tên chạy về phía xe bus, chờ tầm phút hai người lên xe, phong cảnh ven đường không lọt vào mắt Tô Đậu được, hiện giờ cô đau khổ muốn đụng đầu vào kính thủy tinh, may là Thi Vân Hân phân tán sự chú ý của cô, thỉnh thoảng hỏi này hỏi nọ.

Xe bus chỉ dừng ở ba trạm, trên đường đi không bị tắc đường, tốc độ lại hơi nhanh, nửa giờ sau hai người xuống ở trạm xe bus khu Hồng Đăng, rồi đi bộ khoảng hai ba phút đến câu lạc bộ. Thi Vân Hân giống như họ Lưu lạc vào công viên, vô cùng tò mò, còn dùng điện thoại chụp mấy tấm hình lưu niệm, chứng minh mình đã tới đây!

“Vân Hân, cậu không sợ những tấm hình này sẽ bị chú hai nhìn thấy hả?”

“Sợ cái gì chứ!”

“…..”

Cô gái to gan lớn mật, chỉ e thiên hạ chưa loạn, sao biết chữ “Chết” ghi thế nào chứ!

Thi Vân Hân kéo Tô Đậu chầm chậm đi vào, lúc này trong câu lạc bộ không đông lắm, nhìn thấy có khách vào cửa, nhân viên phục vụ muốn đi lên trước chào đón, nhưng còn chưa đi được mấy bước đi bị ngã nhào xuống đất, trong nháy mắt tiếng gào thét thảm thiết vang vọng cả câu lạc bộ. Tô Đậu từng chứng kiến một lần rồi nên đã chuẩn bị tâm lý, còn Thi Vân Hân bên cạnh chưa từng gặp tình cảnh này, cô có thể bị hù ngã không?

“Này, cô làm gì thế?”

Dạ Tử Đồng nâng mi mắt, liếc mắt nhìn cô gái xa lạ cản đường, “Liên quan gì đến cô, cút!”

“Cô!”

Chưa từng có người dám to tiếng với cô, Thi Vân Hân nhất thời tức giận, đưa tay đẩy Dạ Tử Đồng ra, Ngưu Lang bị đè trong nháy mắt khôi phục tự do, nhấp nháy mắt nhìn hai cô gái sắp chiến đấu, Jack hoảng sợ vội ngăn cản, tách hai cô gái ra: “Cô Đồng, đừng gây chuyện, nếu để anh rể cô biết, cô phải chịu phạt đó!” Đầy mùi uy hiếp, Dạ Tử Đồng muốn tiếp tục đánh nhau tất nhiên cũng không dám, nhưng cơn giận này không thể nuốt xuống, cho nên oán giận trừng mắt liếc Thi Vân Hân ra dáng đại tiểu thư.

“Xin lỗi, bạn tôi không phải cố ý muốn đẩy cô.”

Tô Đậu gấp đến độ như kiến trên chảo, hai bước đi tới, xin lỗi nói với Dạ Tử Đồng.

“Sao phải xin lỗi cô ta? Tớ chính là cố ý đẩy cô ta.” Tô Đậu cảm giác sau lưng mồ hôi thấm ướt, Vân Hân đừng gây thêm phiền toái cho cô nữa chứ? Nói cho cùng câu lạc bộ này là địa bàn của người ta, không phải là lúc cô giở trò thiên kim tiểu thư ra.

“À, tôi nhớ rồi, cô là người ngày hôm đó….”

“Tôi tên Tô Đậu!”

“Ngưu Lang của cô chưa tới sao?”

“………”

Nháy mắt trán Tô Đậu đầy vạch đen, nói: “Chú ấy không phải Ngưu Lang, chú ấy là ba nuôi của tôi, tên là Thi Cảng Bác, cô ấy là bạn tôi Thi Vân Hân!”

Dạ Tử Đồng chu môi hừ hừ, rồi quay sang nói với Jack: “Cô đây khát nước, rót ít nước trái cây lại đây giúp tôi.”

“Dạ!” Jack không dám chậm trễ với tiểu tổ tông này, quay đầu hỏi Tô Đậu, Thi Vân Hân: “Hai cô muốn uống gì?”

“Hồng trà, hai ly!”

“Xin chờ một chút!” Sau khi Jack vội vàng rời đi, Dạ Tử Đồng lập tức tập trung nhìn con mồi, tiếp tục vồ lấy mấy anh Ngưu Lang. Còn Tô Đậu và Thi Vân Hân nghiến răng nhìn người kia, tại sao cô ta lại có thể không kiêng nể gì vồ lấy Ngưu Lang, còn hai người bọn cô thì ngồi bên cạnh nhìn người kia nóng vội, “Không được, tớ muốn vồ!”

“Vân Hân, cậu đừng làm loạn.”

“Tại sao cô ta có thể?”

Tô Đậu nhìn theo hướng Thi Vân Hân chỉ, nhìn bộ dạng háo sắc của Dạ Tử Đồng vồ vập lấy Ngưng Lang, nói không hâm một thì đó là gạt người, vấn đề là nằm ở chỗ người ta là em vợ của ông chủ câu lạc bộ này, bọn cô có thể sáng vai ngang cùng người ta sao?

Hết chương

Truyện Chữ Hay