Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Diệp Oản Oản nghĩ thầm, dù có lúng túng cũng được! Dù sao cũng tốt hơn là bị người bên ngoài bắt.
Trước lạ sau quen, dầu gì cũng không phải là lần đầu tiên.
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, còn không đợi Dịch Thủy Hàn mở miệng, một thân ảnh nhỏ gầy, cũng mặc trang phục phim hoạt hình, lại chậm rãi từ trong nhà bước ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy kia, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
"Đường Đường?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Đường Đường, lúc này cũng hơi kinh ngạc, liền vội vàng hô lên.
"Mẹ... Sao mẹ lại tới đây?" Đường Đường nhìn Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
"Đường Đường, không phải là con đang đi học sao?" Diệp Oản Oản hỏi theo bản năng.Rõ ràng trước đó Nhiếp chủ mẫu đã nói với nàng, Đường Đường đang đi học kia mà? Làm sao chỉ chớp mắt đã chạy đến trong nhà của Dịch Thủy Hàn?
Đường Đường: "Sư phụ nói học võ quan trọng hơn một chút..."
Đường Đường vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản đã trợn trừng mắt lườm Dịch Thủy Hàn một cái: "Thằng bé còn nhỏ như vậy, học võ cái gì! Anh còn xúi bậy Đường Đường Bảo Bảo của tôi, không để cho nó đi học!"
Dịch Thủy Hàn lườm Diệp Oản Oản một cái: "Nói vậy…rốt cuộc cô là ai?"
Diệp Oản Oản: "..."
"Sư phụ, cô ấy là mẹ con!" Đường Đường buớc nhanh tới trước người Diệp Oản Oản, đem nàng che chở ở sau lưng: "Sư phụ, ngài không được khi dễ mẹ con!"
"Ta lúc nào lại khi dễ mẹ con rồi!?" Dịch Thủy Hàn lạnh nhạt nói.
"Anh không được khi dễ con trai tôi!" Diệp Oản Oản cau mày.
Nghe tiếng, ánh mắt của Dịch Thủy Hàn dời tới trên người Diệp Oản Oản: "Tôi lúc nào lại khi dễ con cô rồi!?"
"Anh không cho con trai tôi đi học, chính là khi dễ con trai tôi!" Diệp Oản Oản chẳng sợ đuối lý.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Đường Đường hơi có chút chột dạ nhìn Diệp Oản Oản một cái: "Mẹ... Chuyện này không thể trách sư phụ! Là con gọi điện thoại cho sư phụ, nhờ sư phụ dẫn con rời khỏi trường học."
"Bảo bối, ở độ tuổi hiện tại của con, nhất định phải đi học cho giỏi, biết không?" Diệp Oản Oản khuyên nhủ.
"Mẹ, nhưng các thầy cô và bạn bè ở trường, ai cũng đều có phần quá ngu rồi." Giọng nói của Đường Đường hơi có chút bất đắc dĩ: "Con không muốn ở cùng một chỗ với bọn ngu!"
Diệp Oản Oản: "..."
Suy nghĩ kỹ một chút, đối với Đường Đường mà nói, đặt bạn đồng lứa ở bên cạnh cậu bé, đúng là có phần quá khập khiễng.
Diệp Oản Oản vốn cũng không hề hoài nghi chuyện này. Bảo bối do nàng và Tư Dạ Hàn sinh ra, đương nhiên là một thiên tài rồi!
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, cửa chính đã bị gõ.
"Đường Đường, đi mở cửa!" Dịch Thủy Hàn lên tiếng.
"Đừng mở!" Diệp Oản Oản liền vội vàng ngăn cản Đường Đường.
"Mẹ, sao vậy?" Thấy thần sắc Diệp Oản Oản không đúng, chân mày Đường Đường khẽ nhíu lại.
Một giây kế tiếp, rầm một tiếng, cửa chống trộm bị người ta từ bên ngoài đá văng.
Mấy người nam nữ trẻ tuổi, nhanh chóng đi vào.
"Lại gặp mặt rồi!" Gã đàn ông cầm đầu vóc người gầy gò, thời điểm nhìn thấy Diệp Oản Oản, mặt không đổi sắc nói.
Diệp Oản Oản: "Ngươi đúng là thuốc cao bôi trên da chó, muốn bỏ cũng bỏ không được, đúng không?"
"Đem chiếc nhẫn giao cho ta, tha cho ngươi khỏi chết!" Một cô gái trong số đó nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Các ngươi là ai?" Đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, ánh mắt Đường Đường bỗng trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, nhìn về phía mấy tên nam nữ trẻ tuổi xông vào trong phòng, mở miệng nói: "Nói chuyện với mẹ ta như vậy, cũng có phần quá cuồng vọng!"
"Nhóc con, nơi này không có chuyện của ngươi!" Nữ nhân nọ có chút mất kiên nhẫn, lạnh giọng quát lên.
Nghe vậy, Đường Đường nhìn về phía ả ta giống như đang nhìn một đứa ngu: "Ta đã nói, cô ấy là mẹ của ta, ngươi nói xem có chuyện của ta hay không? Xem ra, ngươi cũng ngu giống y như đám bạn học và thầy cô của ta ở trường!"