Beta _ Đông Hoa
"Tôi đã điều tra ra, căn hộ đó là của một người tên Mặc Thi Vũ, tổng giám đốc điều hành công ty giải trí của Mặc thị. Được biết lúc Lưu Uyển Nhược đi Châu Âu tham dự cuộc thi "Bước nhảy thiên thần" là đi cùng với anh ta, sau đó thì đầu quân về Mặc thị cho đến bây giờ. Hai người họ có thể xem là quan hệ công việc. Nhưng một ngày sau khi Lưu Uyển Nhược bị thương thì anh ta cũng rời thành phố A, công ty cũng do người khác tiếp quản, có thể anh ta sẽ không trở về nước nữa." Đỗ Long lạnh nhạt nói xong kết quả cho Nghiêm Hạo thì im lặng.
Ánh mắt Nghiêm Hạo sâu thẳm, không ai biết hiện tại anh đang nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt càng lạnh lùng, chân mày nhíu lại, thật sâu ẩn nhẫn thở ra, khàn giọng nói: "Được rồi, cám ơn cậu. Tớ muốn yên tĩnh một chút, à, cậu tìm được cô gái kia cùng con trai của cậu chưa?"
Đỗ Long sửng người tay nắm thành quyền, ánh mắt thống khổ lóe lên tia nhung nhớ, bóng lưng cứng đờ mà nặng nề lắc đầu, sau đó bước ra khỏi phòng. Nghiêm Hạo nhìn cậu ta có chút đồng cảm. Nghĩ tới Lưu Uyển Nhược cùng năm yêu nhau, cô là người con gái đơn thuần được anh yêu thương và cưng chiều hết mực. Anh lắc đầu thì thầm: "Nhược Nhi, anh tin tưởng em sẽ không phản bội anh."
Tại thành phố C, một thành phố nhỏ hơn rất nhiều so với thành phố A và những thành phố khác. Nhưng nó cũng đang trên đà phát triển mở rộng nên không tránh khỏi cảnh nhộn nhịp đông đúc. Cuộc sống của mọi người ở đây tương đối thấp, họ vẫn còn giữ bản chất nông thôn mới ra tỉnh nên người dân nơi đây đều hiền hòa và sống rất tình cảm.
Tống Nguyệt Linh ngày đầu đặt chân xuống thành phố xa lạ này, cô bơ vơ và cảm thấy lạc lỏng không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngồi sửng người ở trong công viên suy tính suốt một buổi, sau rốt cuộc cũng tìm được một phòng trọ qua đêm trước. Bà chủ phòng trọ nhìn thấy cô là người thành phố khác nên rất nhiệt tình chỉ dẫn. Bà chủ Lưu vốn cũng là gốc nông dân vì thành phố đang phát triển, nhiều khu phải quy hoạch lại, do đó bà được bồi thường một số tiền kha khá nên ra thành phố mà mở nhà trọ làm ăn.
Thấy bà niềm nở tốt bụng, Tống Nguyệt Linh cũng không giấu giếm, cô kể đại khái là mình đang mang thai, muốn ở lại đây kiếm việc làm thêm và chờ sinh con ra. Bà chủ Lưu nhìn thấy cô còn trẻ như vậy, nhưng khí chất ở trên người lại rất khác biệt, bà nhìn thôi cũng biết cô không phải là một người quê mùa thất học mà lầm lỡ... Bà cũng không hỏi nhiều, chỉ giới thiệu cho cô một căn phòng có thể ở cố định mà giá tiền lại rẻ, tuy hơi xa vì nó nằm gần ngôi nhà cũ của bà lúc trước.
Tống nguyệt Linh không do dự mà đồng ý ngay, với giá thuê phòng rẻ như vậy cô cũng đỡ được một khoản tiền. Cô chỉ là một thai phụ cũng không sợ họ lừa gạt gì, huống chi bà chủ nhà lại là người nhân hậu như thế.
Bà chủ Lưu kêu người con trai của bà đưa Tống Nguyệt Linh đi xem nhà trọ. Con trai của bà chủ Lưu năm nay cũng tầm tuổi, gương mặt thật thà phúc hậu, trên mặt đeo một cặp kính cận, nhìn cậu ta cũng biết đây là một người điển hình là trạch nam chăm chỉ, khiến cô không khỏi có thiện cảm với cậu.
Ngô Viễn Cương đi kế bên cô gái này không khỏi đỏ mặt, cậu đi cách hơi xa cô, ánh mắt lúc nào cũng nhìn xuống chân không dám nhìn qua bên cạnh. Mặc dù sinh ra ở nông thôn nhưng bây giờ anh cũng đã là một sinh viên kinh tế, theo học ở một trường cũng được xem là nhất nhì của thành phố C, cũng được gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng không có ai giống như người đang đứng kế bên cậu vậy. Cô gái này sở hữu một gương mặt thanh tú, da trắng nõn tuy hơi xanh xao một chút, vóc người nhỏ gầy cao tầm m nhưng rất đầy đặn mang theo vẻ phong tình. Nhưng khí chất trên người của cô lại lạnh nhạt, khi cô mỉm cười với cậu, tận sâu trong đôi mắt cô là vẻ xa cách, giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã mà nhẹ nhàng rất khác biệt với những cô gái mà anh đã từng thấy qua, làm anh bối rối và thầm ngưỡng mộ ở trong lòng.
Tống nguyệt Linh vẫn theo sát Ngô Viễn Cương, khi cậu ta quẹo vào một cánh cổng bằng rào kẽm đơn sơ, trước mắt cô hiện ra một căn nhà nhỏ xinh xắn, ngôi nhà xây cất ở hai bên khá giản đơn nhưng mặt trước của nó đều là vật liệu làm bằng gỗ, thoáng mát mà sạch sẽ. Trong nhà ngoại trừ một phòng khách nhỏ chỉ để được bộ bàn ghế gỗ bằng mây, một chiếc bàn để tivi đơn sơ cũng làm từ gỗ, hai bên tường thì kê một cái kệ hai tầng khéo léo cũng làm từ gỗ. Bên trong có một gian bếp nhỏ, nhà vệ sinh và có một phòng ngủ cũng khá rộng rãi.
Nhìn ngôi nhà này cô rất hài lòng, một mình cô sống ở đây với bảo bảo thật rất lý tưởng. Xung quanh lại yên tĩnh chỉ có vài căn nhà, phía trước sân là một khoảng đất trống, con đường từ cổng đi vào đến nhà phải đi trên những cái đôn nhỏ bằng gỗ cũng không sợ làm bẩn giày. Nhìn trước sân là khoảng đất trống cỏ xanh, Tống Nguyệt Linh đã có dự tính sẽ làm gì với nó rồi.
Tống Nguyệt Linh rất hài lòng liền ký hợp đồng và dọn vào ở ngay. Bên trong nhà vẫn chưa có gì, cô hỏi thăm đường để đi ra chợ mua vài món đồ. Mua đồ để dùng nấu bếp, chăn nệm và các thứ cần thiết khác. Tâm trạng cũng rất vui vẻ vì chuẩn bị cho một cuộc sống mới của mình và bảo bảo. Khi đi ngang qua cửa hàng bán chăn mền cô bỗng nhìn thấy bóng người quen thuộc, trên tay người phụ nữ đó còn ôm đứa trẻ khoảng tuổi đi ngang qua người cô.
Tống Nguyệt Linh không dám tin cất tiếng gọi: "Uông Tịnh Nhan!" Người phụ nữ giật mình, bỗng hoảng loạn ôm chặt cậu bé chuẩn bị chạy thì Tống Nguyệt Linh đã bước tới nắm chặt lấy tay của cô ấy:
"Chị Tịnh Nhan, là em, Đinh Yến Tử."