Tay còn lại của cô ngay lập tức chộp lấy mặt gã.| Gã đàn ông kia cũng nhanh nhạy không kém.
Gã lập tức tung ra một cú đấm thật mạnh, lắc nhẹ cổ tay, muốn bẻ gãy ngón tay Nhiếp Nhiên.
Thấy vậy, Nhiếp Nhiên híp mắt lại, nhân lúc gã đang giãy giụa thì đạp một chân vào tường bên cạnh, mượn phản lực xoay tròn trên không một vòng, nghiêng người tránh đi một phát súng.
Gã kia nhân lúc Nhiếp Nhiên vừa mới tiếp đất, vẫn chưa kịp ổn định thì nhanh chóng dùng hết sức của mình áp sát khiến cho Nhiếp Nien buộc phải lùi về phía sau.Ánh mắt sắc lẹm của cô nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông trước mặt, gió bên tai cứ rít liên hồi.Gã liên tục dồn cô vào chân tường, căn bản không có đường thoát.Nhìn Nhiếp Nhiên bị mình dồn đến đường cùng, gã không nhịn được mà cười lạnh.Ai ngờ, gã còn chưa kịp thu lại ý cười thì Nhiếp Nhiên đã dùng sức đạp cả hai chân lên tường rồi bay lộn một vòng trên không trung ra phía sau gã.
Sau đó, cô lưu loát vật ngã gã ngược từ đằng trước ra đằng sau, đập mạnh xuống đất.Sắc mặt gã lập tức trắng bệch, sợ hãi, hoang mang.Nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.Trong nháy mắt, tất cả cát bụi ở dưới đất đều bay lên tung tóe khắpkhông gian.Nhiếp Nhiên từ trên cao nhìn xuống gã đàn ông đang nằm sõng soài ra đất.
Cô phủi bụi trên tay, nở nụ cười đắc thắng.Đánh cùng với cô, không nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu bản lĩnh.Lúc cô định xoay người rời đi thì chợt thấy gã đàn ông vốn đang nằm vật dưới đất kia nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt, hai mắt đỏ ngầu, lao nhanh về phía trước.“Tao giết mày!” Gã đàn ông kia rõ ràng là tức phát điên.Cú đấm xé gió lao đến, Nhiếp Nhiên nhanh chóng quay đầu lại, khó khăn lắm mới tránh được một cú đấm mạnh như vậy.Mái tóc đen của cô tung bay trong gió.Cơ thể này dẻo dai hơn cô tưởng, cô mượn lực đánh trả, tung chântạo thành một đường cong đẹp mắt, đá thẳng vào cằm gã.Gã đàn ông kia lập tức bị cô đá cho ngã vật ra đất.“Ê, mày ngứa đòn à, biết là đánh không lại rồi mà còn cố.” Cô bĩu môi nhìn gã kia có vẻ như đã ngất lịm đi rồi mới xoay người đi ra khỏi con ngõ.Cô vừa đi đến đầu con ngõ thì thấy Lệ Xuyên Lâm đang đi từ đường cái về phía này.Úi! Anh ta đến đây làm gì?Lẽ nào là đi thực hiện nhiệm vụ gì đó?“Lệ Xuyên Lâm!” Cô đứng bên đường cao giọng gọi.Cô nghĩ lại vừa nãy lúc nói chuyện điện thoại với anh ta, cô chỉ mải tức giận mà quên mất không nói với anh ta một chuyện.Nhưng, cô còn chưa kịpđi về phía trước thì đôi tai nhạy bén đã nghe thấy một tiếng “cạch” rất khẽ.
Nhiếp Nhiên lập tức biết ngay âm thanh đó phát ra từ đâu.Mà cùng lúc đó, Lệ Xuyên Lâm ở phía đối diện, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cũng đi về phía giọng nói đó.
Nhưng anh ta lại nhìn thấy một gã đàn ông đứng phía sau Nhiếp Nhiên đang giơ súng về phía cô.Đồng tử của Lệ Xuyên Lâm co lại.
Anh ta tăng tốc chạy điên cuồng về phía con ngõ.“Pằng!”“Cẩn thận!”Cùng với tiếng hét của Lệ Xuyên Lâm là một mùi thuốc súng nồng đậm tỏa ra.Ngay lúc ấy, Nhiếp Nhiên lại nhanh như chớp xoay người nép vào vách tường.Tiếng đầu đạn đập vào tường tóe ra ánhlửa mạnh mẽ, trên tường đã xuất hiện một cái lỗ cháy sém rõ ràng.Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy cô né được, tâm trạng mới thả lỏng đôi chút, nhưng tốc độ của chân thì càng nhanh hơn.“Thế nào, cô không sao chứ?” Lệ Xuyên Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lượt, ánh mắt đầy vẻ căng thẳng.------oOo------.