Em đi đây.
” Nhiếp Nhiên đút hai tay vào túi quần, tiếp tục đi về phía trước.
Phương Lượng nhìn theo bóng dáng bình tĩnh của cô, cắn chặt răng, bước nhanh ra phía trước.
Anh ta biết, nếu anh ta không nói chuyện này ra sớm mà cứ chôn mầm mống này xuống thì trong tương lai về sau, khi nó đã trở thành cây đại thụ trong lòng cô, lúc đó muốn nhổ nó đi hay phá hủy đều sẽ vô cùng gian nan.
“Hôm nay, thật ra tôi muốn nói với em chuyện này, nhưng vừa rồi tôi nghe Lệ Xuyên Lâm nói nhiệm vụ của em sắp hoàn thành nên tôi mới dẫn chuyện này xuống.
Bằng không với tính tình của em, tôi chỉ sợ em thực sự sẽ chạy thẳng về đánh nhau với Đại đội trưởng mất.
”Tính cách của cô bé này không hợp với quân ngũ, nhưng Phương Lượng biết, năng lực của cô không tồiLúc trước, cô chỉ mới là một cô bé vừa mới tốt nghiệp trung học, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà lại có thể so tài với Lý Kiêu, điều đó đủ để thấy năng lực của cô mạnh mẽ tới mức nàoHơn nữa, từ lúc làm nhiệm vụ lần trước, nhìn cô dùng thủ đoạn nhỏ để đùa bỡn một đám người thì có thể nhìn ra được rằng đây là một hạt giống tốt.
Nếu chỉ bởi chuyện xóa tên này mà đánh mất niềm tin vào quân đội thì dựa theo tính cách của cô, rất có khả năng cô sẽlạc lối.
Anh ta thật sự không muốn học trò của mình trở nên như vậy“Ừm, em biết rồi.
” Nhiếp Nhiên gật đầuNhưng thái độ bình lặng như nước hồ chết ấy lại khiến Phương Lượng không biết phải làm sao“Nhiếp Nhiên!” Anh ta cúi đầu gọi một tiếng“Lúc đó em đã nói không sao rồi mà.
” Rốt cuộc, Nhiếp Nhiên cũng nhìn Phương Lượng, nói một cách thản nhiên, không để ý mấy.
“Em không tức giận về việc tôi giấu em chuyện này sao?” Phương Lượng thấy đáy mắt cô thật sự không có vẻ gì là tức giận, cũng không có cảm xúc bị tổn thương hay thất vọng thì hơi kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Nếu em nói em tứcgiận đấy thì thầy định làm thế nào?”“Tôi không biết.
”Anh ta thật sự không biết, dù sao thì cũng là làm việc tốt nhưng vẫnbị chửi tới cả tổ tông còn gìNhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể để Nhiếp Nhiên chạy tới chỗ Đại đội trưởng làm ầm ĩ lên được, bằng không thì đến lúc đó, cô ấy sẽ bị đá khỏi quân đội thật chứ không phải đùa nữa!“Em không tức giận, cũng không cần phải tức giận, khi hoàn thành nhiệm vụ thì em vẫn có thể quang minh chính đại đi vào quân doanh thôi.
”Trong cơn mưa phùn, Nhiếp Nhiên vẫn cứ đứng thẳng tại chỗ, cơn gió cuối thu nhẹ nhàng thổi qua, còn trongđáy mắt cô vẫn là sự bình tĩnh, trên gương mặt cũng tràn đầy vẻ tự tinPhương Lượng giật mình sửng sốt trong chớp mắt rồi lập tức nở nụ cười, “Đúng! Đúng thếChỉ cần cô có thể nghĩ thông suốt thì hết thảy mọi chuyện đều dễ làm!“Nhiếp Nhiên em là người có thù tất báo, nhưng cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấuĐây là mệnh lệnh của cấp trên, thấy cũng không thể làm gì đượcHơn nữa, em tin rằng, thấy nhất định sẽ tranh chấp lâu dài với Đại đội trưởng về chuyện này.
”Đúng là rất lâu, vô cùng lâu, lâu đến nỗi anh ta bị cách chức tạm thời cả một tháng, cho nên lúc này anh ta mớiđi ra ngoài, tìm Nhiếp Nhiên để uống rượu tâm sựNhìn bộ dạng trầm mặc không nói của Phương Lượng, Nhiếp Nhiên biết“Rõ ràng thầy vốn không tin em!” Phương Lượng vội vàng giải thích,“Không phải, thầy chỉ cảm thấy là! ”“Không công bằng, đúng không?” Nhiếp Nhiên giành trước, nói thay anh taThật không biết anh ta ngốc thật hay giả ngốc nữaBản thân anh ta từng nói, thiên chức của quân nhân là phục tùng, nếu đã là phục tùng vô điều kiện thì đừng nên nói đến ba chữ “không công bằng” kia làm gì.
Còn khi nói tới hai chữ “công bằng” này, Nhiếp Nhiên lại không nhịn được mà cười lạnh, “Trên thế giới này không nên có nhiều công bằng như vậy,hai chữ công bằng" này chỉ đứng bên phía người thắng cuộc mà thôi.
” Đây là lời mà trưởng quan kiếp trước của cô đã nói với cô như vậy.
Chỉ có mạnh mẽ, mới xứng với công bằngBởi vì, bạn chính là công bằng! Cơn mưa phùn mịt mờ táp vào mặt cô, trong ánh mắt cô lộ ra tia băng giá lạnh lùng khiến Lệ Xuyên Lâm ở bên cạnh cô cũng thấy không thoải mái, cực kỳ không thoải mái!------oOo------.