Thời gian trôi qua mọi thứ cũng dần dần trở nên tốt đẹp hơn, bà Tiếu người đã từng rất ghét cô nay đã yêu thương cô con dâu này hơn.
Chẳng cần biết lí do chỉ cần mỗi lần nhìn thấy cô buồn bà sẽ la mắng anh một trận nhớ đời, dù bà không biết đó có phải do anh khiến cô như vậy không.
Người ngoài nếu nhìn vào gia đình này cũng sẽ nghỉ cô là con ruột của bà.
Hôm nay trong lúc ngồi ăn cơm cùng nhau bà cứ thẩn thờ suy nghĩ điều gì đó.
"Mẹ...mẹ" anh gọi bà đây là lần thứ hai rồi bà mới tỉnh táo lại và thoát khỏi mớ suy nghĩ đó.
"Con gọi mẹ sao?" bà hỏi.
"Mẹ đang suy nghĩ gì vậy? sao không ăn cơm?"
Bà Tiếu ấp úng từng chữ "mẹ...mẹ...có chuyện này không biết mẹ...có...nên nói mấy đứa không?"
Cả ba người Doanh Doanh, Mỗ Diễn và Mộ Sơ đang rất muốn biết rốt cuộc là ba định nói điều gì mà cứ thất thần ngồi đó.
Thật sự nãy giờ họ không thể nuốt nổi hạt cơm nào khi thấy bà như vậy.
"Mẹ cứ nói đi ạ!" Mộ Sơ nói.
"Tụi con không được ngăn cản mẹ nhé! mẹ và ba dù gì cũng ly hôn căn nhà đó mẹ cũng đưa cho ông ấy vì cái tình nghĩa...bây giờ mẹ...mẹ muốn ra ngoài sống, như vậy được chứ?" bà nói rồi nhìn sang ba người.
Vẫn không ai có phản ứng gì nên bà cũng buồn, bà đã chán với cuộc sống lúc nào cũng ở quanh quẩn trong nhà và được mọi người coi trọng vì là vợ của người có chức, có quyền.
Nếu lúc trước bà rất thích được có danh phận thì bây giờ bà đã chán lắm rồi, có danh phận như vậy bà cũng không được ông yêu thương vì lúc nào chồng bà cũng đi làm đến tối mới về có hôm thì nhậu say về nhà còn hành bà. Những lúc bà đi ra ngoài phải nó tránh báo chí và truyền thông thật sự rất áp lực mà có ai hiểu được đâu.
Bây giờ bà rất muốn trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, hít thở không khí trong lành trải nghiệm những thứ trước giờ bà chưa được biết.
Cứ tưởng là ba người không đồng ý nhưng cô liền lên tiếng "tụi con đồng ý với ý kiến của mẹ, ra ngoài như vậy cũng tốt để mẹ thư giản. Con hiểu hết những gì mẹ đang suy nghĩ và con hiểu được tâm lý của mẹ ra sao."
Lúc trước khi còn nhỏ cô có ước mơ làm bác sĩ chuyên trị về tâm lý nên có đọc qua vài loại sách, những kiến thức đó cô vẫn còn nhớ chút ít và khi không thấy được ánh sáng nữa cô đành bỏ ước mơ đó sang một bên.
"Những thứ đó em học ở đây vậy?" Mộ Diễn hỏi.
"Ước mơ từ nhỏ của em là làm bác sĩ tâm lý mà." cô đáp.
[...]
Đình Đình cũng đã chở về nhà để chăm sóc cho bà Diệp Tư Dung, cô đã để bà ở nhà một mình quá lâu rồi không biết bà có sao không nữa.
"Mẹ, con về rồi đây."
"Hình như là Đình Đình, con bé nó về rồi đấy." bà nói với bác sĩ Tô.
Từ lúc bà hiến mắt cho cô, anh luôn vẫn luôn đến đây để chăm sóc bà giúp bà làm những việc trong nhà.
Vừa bước bào nhà thấy anh đang ngồi đút cho bà ăn cô liền cúi đầu chào rồi đi lại chỗ bà ngồi.
"Con bé này hư lắm, đi đâu một thời gian mà không báo cho mẹ...làm mẹ lo chết." bà vừa nói vừa đánh vào tay cô.
"Con có công việc mà mẹ...à mẹ ơi người này...là?"
"Giới thiệu với con đây là bác sĩ Tô người đã chăm sóc mẹ kẻ từ khi mẹ hiến mắt cho Doanh Doanh đó...sao con thấy có đẹp trai không?" bà nói.
Ngô Đình Đình bỗng đỏ mặt ngại ngùng, cô liền chạy một mạch vào trong phòng ngủ của mình. Bác sĩ Tô cứ nhìn theo cô mà quên đút cơm cho bà Tư Dung ăn.
Khi anh ra về, cô mới dám đi ra ngoài phòng khách ngồi với bà. Quả nhiên là anh ta cũng đẹp trai thật.
"Mẹ...ngày mai anh ấy sẽ tới đây nữa chứ?" cô hỏi.
"Ngày nào nó cũng đến nhà mình để giúp mẹ hết...có chuyện gì sao?"
"Dạ không...không có gì."
Nói rồi cô đi vào bếp ướp nguyên liệu để nấu ăn, sáng giờ cô vẫn chưa ăn gì cả nên cũng cảm thấy đói bụng.