Hừ, cô không vui bước đến bên cạnh Doãn Tư Cương.
Trán cô kề với trán anh, cô dùng cách này để đo thân nhiệt.
Làm cô anh có chút..... tim đập nhanh.
"Anh sốt cao quá đấy, sao lại không chịu uống thuốc vậy?" Cô nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói với anh, trông cô đang rất lo lắng lại xen cùng với tức giận.
Nghe cô nói vậy anh nhếch mép.
"Em lo lắng sao? Tôi còn tưởng là em quên tôi luôn rồi chứ, ở nhà của Mộ Bạch vui đến vậy cơ mà." Anh có ý chế giễu cô.
"Anh đang nói gì vậy? Em đến nhà anh ấy chủ yếu là để dưỡng bệnh, cũng để anh bình tĩnh lại." Cô nói với anh.
"Mà nè,....." Cô đột nhiên lại cúi thấp đầu.
"Có phải tuần trước em đã làm gì khiến cho anh giận không? Sao tự nhiên anh lại như vậy? Nếu em đã làm sai gì thì cho em xin lỗi." Cô nhỏ bé nói với anh.
Nhìn cô như vậy, anh thật sự cảm thấy chặn lòng, vốn dĩ người sai là anh mà, sao tự nhiên cô ấy lại nhẫn lỗi chứ?
Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng nói.
"Không đâu, tôi mới là người phải xin lỗi. Tôi xin lỗi, bữa đó tôi tức giận quá nên mất kiểm soát, em đừng giận tôi."
Nghe anh nói vậy cô cảm thấy rất là ngạc nhiên, tự dưng tim lại loạn nhịp, mặt trở nên đỏ hơn, cứ như là cô đã bị lây bệnh từ anh.
"Sao vậy? Không phải em cũng bị bệnh luôn rồi chứ? Sao mặt lại đỏ thế?" Anh sáp lại gần cô.
Cô vội né ra.
"Không, làm gì có chứ." Cô hờn dỗi lại xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ của cô lúc này thật sự đáng yêu chết mất, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.
Anh đưa mặt lại gần cô, hôn nhẹ vào má cô một cái.
Lúc này cô càng ngày càng cảm thấy nóng hơn, tim cứ đập rộn ràng như muốn nổ tung lên, cảm giác này thật kỳ là mà.
Nhìn thấy cô như vậy anh càng muốn chiếm lấy cô hơn, là một người đàn ông, anh không thể nào cưỡng lại với sức hút này được, thật sự nhiều lúc anh mới cảm thấy, Lung Nhi có một sự quyến rũ ẩn, mỗi khi bộc phát thì khiến bao nhiêu người phải điêu đứng.
Càng nghĩ đến điều này anh lại càng cảm thấy ghen tuông, nếu để cho người đàn ông khác nhìn thấy được vẻ quyến rũ, đáng yêu này của cô thì sẽ ra sao đây?
Nghĩ đến là cảm thấy tức, bây giờ anh giận hừng hực.
Đúng là một người kỳ lạ mà. Tự suy diễn rồi ghen tuông vô cớ.
Tính chiếm hữu này cũng quá lắm rồi.
Anh đẩy cô xuống giường.
"Lung Nhi, sau này em chỉ có thể là của tôi, tôi sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào chạm đến em." Nói xong anh liền sà xuống hôn cổ của cô.
Anh làm cô cảm thấy lo sợ.
"Anh.... anh đang gì vậy? Có phải là lại giận gì rồi không, sau này em không dám chọc giận anh nữa, anh đừng có như vậy." Cô sợ hãi đến run rẩy cả người.
Anh mở to mắt nhìn cô, có vẻ rất ngạc nhiên.
Xem ra cô ấy rất sợ mình, cả người run lên đến như vậy. Có phải là vì lần trước không? Chắc là vậy rồi, từ lần đó mình đã làm cho cô ấy sợ? Anh suy nghĩ, cảm thấy thật đau lòng, cô gái nhỏ nhắn này nhút nhát đến vậy, lại dễ sợ hãi như thế, sao anh lại mất kiểm soát mà ra tay với cô.
"Không đâu, tôi không giận gì cả, em không cần phải sợ." Anh ôm cô lật người lại, anh ôm cô trong lòng.
Cảm giác ấm áp này thật khiến người ta say mê, cô dần dần chìm đấm vào sự sự áp này mà quên mất đi vị trí của mình.
Không, không được, mình không thể nào cứ như vậy được. Tuy mình biết mình đã lỡ trao tình cảm của mình cho Tư Cương nhưng...... Không được, mình phải thoát ra thôi.
Cô bật dậy, đẩy anh ra, sắc mặt tự nhiên lại lộ rõ sự buồn bã.
"Anh.... đừng như vậy." Cô nói với anh, tuy miệng nói vậy nhưng lòng lại không muốn.
"Em sao vậy?"