Một lát sau cô lắc đầu, danh từ chuyên nghiệp như vậy cô thật chưa từng nghe qua.
“Trước đây ở nước ngoài đã từng phát sinh một án kiện tương tự, một người tuổi bị tình nghỉ lẻn vào một gia đình, lúc ấy người chồng không ở nhà, chỉ có một mình người vợ, nam nhân cường bạo người vợ rồi giết cô ấy, sau đó người chồng của cô ấy báo án, nhưng bởi vì người bị tình nghỉ là vị thành niên, được vô tội phóng thích tại tòa.”&p
Nói tới đây Ôn Đình Vực dừng một chút: “Bởi vì lúc ấy pháp luật của nước đó chính là, chỉ cần là vị thành niên thì cho dù bắt luận làm sai chuyện gì cũng đều có thể không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, nhưng người chồng vẫn không từ bỏ, trong mười năm tới anh ta không ngừng tìm tới giới truyền thông đưa tin việc này, khiến cho cả nước chấn động.
Cuối cùng ở yêu cầu trên dưới của cả nước, mười năm sau nghỉ phạm này lại một lần nữa bị bắt giữ, hơn nữa bị phán tử hình, thậm chí bởi vì chuyện này, pháp luật của nước đó tiền hành sửa đổi, không còn điều luật chưa đầy tuổi thì không cần gánh vác trách nhiệm hình sự nữa.”&p Cố Niệm Niệm mở to mắt, cô chưa từng nghe qua chuyện như vậy.
Thì ra như vậy cũng có thẻ!
“Ôn Đình Vực, tôi hiểu rõ ý tứ của anh, anh muốn dùng dư: luận tạo thế đúng không?” Cố Niệm Niệm hưng phán đày mặt nhìn Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực gật đầu: “Cô vẫn là rất thông minh.”&p Ánh mắt Cố Niệm Niệm lộ ra sùng bái: “Ôn Đình Vực anh quá lợi hại, như vậy mà anh cũng có thể nghĩ đến.”&p Nếu như dùng phương pháp này, Tô Hựu Thiền không chỉ được cứu, mà Ôn Đình Vực cũng không cần bởi vì vận dụng thân phận cá nhân cứu Tô Hựu Thiến mà bị người lên án.
Tổng tài Đề Quốc không hỏ là tổng tài Đề Quốc, quả nhiên không giống người thường.
“Hiện tại tôi ra ngoài có chút việc, cô trước tiên cứ ở nhà chờ một chút.” Lúc này Ôn Đình Vực đứng lên.
“Được được được, tôi ở nhà chờ anh.” Cố Niệm Niệm đưa Ôn Đình Vực tới cửa.
Mà lúc này bước chân Ôn Đình Vực đột nhiên dừng lại, anh quay đầu, đôi mắt vô cùng có thâm ý nhìn Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm không rõ nguyên do, cô theo bản năng sờ’ sờ mặt mình: “Sao.
thế, trên mặt tôi có gì sao?”&p “Chuyện cô đã nói.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
“Chuyện tôi đã nói?” Cố Niệm Niệm mông lung.
“Lấy thân báo đáp.” Thanh âm Ôn Đình Vực hơi cao lên.
Mặt Cố Niệm Niệm thoáng chốc đỏ bừng.
“Lời cô đã nói sẽ không quên đi?” Đôi mắt đen của Ôn Đình Vực sâu thẳm như cổ đàm ngàn năm.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không quên.” Thanh âm Cố Niệm Niệm nhẹ như tiếng muỗi kêu.
Ôn Đình Vực nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Niệm: “Tôi sẽ lập tức trở về.”&p Sau khi Ôn Đình Vực đi, trong lòng Cố Niệm Niệm là một mảnh hoảng loạn.
Ý tứ vừa rồi của Ôn Đình Vực rất rõ ràng, đây là chuẩn bị để cô hiến thân.
Tuy Cố Niệm Niệm đã làm tốt chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, cô càng không nghĩ tới Ôn Đình Vực lại gấp không chờ nổi như thé.
Cô còn tưởng phải đợi sau khi chuyện này kết thúc Ôn Đình Vực mới muốn cô báo đáp.
Chẳng qua nếu đã nói ra lời này, Cố Niệm Niệm khẽ cắn môi, hiến thân thì hiến thân đi, Ôn Đình Vực giúp mình việc này, mình phải báo đáp!
Cố Niệm Niệm cầm quần áo đi vào phòng tắm, chuẩn bị đem chính mình tắm rửa sạch sẽ rồi ở trên giường chờ Ôn Đình Vực.
Nhìn Cố Niệm Niệm cầm quần áo đi vào phòng tắm, dì Lý rất là khó hiểu: “Có tiểu thư, sao cháu tắm sớm thế?”&p “Ừm ừm.” Cố Niệm Niệm hàm hồ nói.
Cố Niệm Niệm đi vào phòng tắm, lúc tắm gội sắc mặt cô vẫn đỏ bừng, bởi vì nghĩ đến chuyện sắp phát sinh.
Cô cố ý sờ sờ mông mình, phát hiện những vét thương kia tựa hồ không còn sâu như vậy nữa, sờ lên cũng không quá đáng sợ.
Cô lại nghĩ, khẩu vị của Ôn Đình Vực còn rất nặng, xem qua nơi xấu xí như thế của mình mà còn hạ miệng với mình được, quả nhiên không phải người bình thường, khó trách có thể làm được tổng tài Đề Quốc..