Cô Vợ Hung Dữ

chương 56: phục sủng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ khi Nguyệt Nguyệt giải quyết vấn đề con chó chăn cừu hàng xóm kia, gia đình Tường Tử mới chính thức trải qua cuộc sống một nhà bốn miệng tốt đẹp.

Sau đó Nguyệt Nguyệt mới có thời gian phát hiện khoảng thời gian trước bởi vì hai chú chó mà làm lơ Tường Tử, thế là cô cũng muốn bù lại một chút.

Chiều nay Nguyệt Nguyệt ăn xong bữa cơm, lần đầu tiên cô không mang theo chihuahua và chó ngao ra ngoài dạo, mà bảo chúng nó tự chơi, còn mình đi theo Tường Tử vào phòng bếp, cùng anh rửa chén bát.

Tường Tử thấy hành động này của Nguyệt Nguyệt, anh cảm thấy hơi khó hiểu, tưởng rằng cô có chuyện gì, vì thế anh cất tiếng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao em không cùng Nựu Nựu ra ngoài tản bộ?” Nựu Nựu là chihuahua nhà bọn họ.

“Em bảo Muộn Đôn chơi cùng Nựu Nựu.” Nguyệt Nguyệt trả lời, Muộn Đôn chính là chó ngao Tây Tạng! Có trời mới biết một chú chó uy phong lẫm liệt như vậy lại bị gọi là Muộn Đôn. Nếu nó biết nói thì khẳng định sẽ bỏ nhà đi. Tiếc là nó không nghe hiểu tiếng người.

() muộn đôn ý chỉ ít nói phản ứng chậm chạp.

Tiếp theo Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng thốt lên: “Em muốn ở cùng anh.” Nói xong, cô hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Âm cuối của Nguyệt Nguyệt vừa thốt ra thì chợt vang lên một tiếng “rắc”, chén đĩa trên tay Tường Tử rớt xuống đất, vỡ thành một mảnh, mà anh lại hoàn toàn không nhận thấy, anh tiếp tục cầm miếng rửa chén lau chùi không khí.

Trời ơi, anh không phải nằm mơ chứ?

Anh thế mà có thể đánh bại Nựu Nựu và Muộn Đôn nhà mình, được sủng ái lần nữa? Điều này khó tin quá đi! Tường Tử bất giác nhếch miệng nở nụ cười, có phần không khẳng định thấp giọng hỏi, “Thật hay giả thế?”

“Thật!” Nguyệt Nguyệt thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của Tường Tử, cô cũng rất vui, cô bèn vội vàng tiến lên vài bước đi tới phía sau anh, vươn tay nhẹ nhàng vòng qua eo anh, cô dán khuôn mặt trên bờ lưng rộng lớn của anh, trịnh trọng trả lời, “Ông xã, em ở cùng anh!”

Giờ phút này, Tường Tử thực sự hạnh phúc đến nỗi không tìm ra phương hướng.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn biết Nguyệt Nguyệt nhanh nhẹn dũng mãnh. Mà số lần cô dịu dàng trên cơ bản có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng, anh vẫn tin chắc rằng khó ai có thể so sánh với cô! Nguyệt Nguyệt không dịu dàng là bởi vì cô không cần dịu dàng. Chỉ một mặt hết sức dũng mãnh của cô đã khiến anh say mê đến thần hồn điên đảo, ngoại trừ Nguyệt Nguyệt thì trong lòng anh hoàn toàn không chất chứa bất cứ ai khác. Mà cô giàu có quyến rũ như vậy nếu còn có thể dịu dàng vậy thật sự là sẽ muốn lấy mạng anh.

Bởi thế mỗi lần Nguyệt Nguyệt dịu dàng với anh, anh liền cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài. Giờ khắc này, anh cơ bản giống như một tên ngốc, chẳng biết làm gì cả, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Nguyệt Nguyệt dịu dàng sẽ khiến anh nghiện. Đến lúc đó anh tuyệt đối không bỏ được, dù biết rõ đây là thuốc độc độc nhất đối với anh, anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng. Bởi vì đó là Nguyệt Nguyệt mà.

Mỗi lần cô dịu dàng với anh, anh đều hơi sợ hãi, anh sợ mình sẽ ham mê, một khi đã vậy anh sẽ yêu cầu càng nhiều hơn. Mà anh cũng không xác định, cô có bằng lòng cho hay không.

Tường Tử không thể đè nén sự run rẩy.

Tường Tử lấy lại tinh thần trong nháy mắt Nguyệt Nguyệt kề sát, vừa định lên tiếng thì bị cô ngắt lời, lúc cô nói xong anh tháo ra bao tay ném vào bồn nước, không hề phòng bị xoay người một cái, hết sức bá đạo dùng một tay ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, không đợi cô phản ứng, anh giữ lấy đầu cô hôn xuống.

Tường Tử càng hôn càng dùng sức, thậm chí nảy sinh chút ý xấu muốn cắn môi Nguyệt Nguyệt, bàn tay anh lại hơn run rẩy, càng dùng thêm sức giày vò anh. Thật muốn nhào nặn cô tiến vào trong cơ thể mình.

Tường Tử dường ma quỷ nảy sinh ý ác độc, cho đến khi miệng có một chút mùi tanh ngọt anh mới phản ứng lại, vội vàng buông Nguyệt Nguyệt ra, nhìn thấy khóe miệng cô đổ máu, anh hơi đau lòng, anh đang muốn nhận lỗi lại phát hiện cô hoàn toàn không tức giận, chỉ là mở to hai mắt mơ màng nhìn anh, thậm chí trong đôi mắt óng ánh sóng nước còn có chút ý mời gọi, Tường Tử ngây ngẩn cả người.

Bởi vì dựa theo mọi khi thì cô sẽ đánh anh.

Thế nhưng Nguyệt Nguyệt chỉ thở gấp trong lòng anh, thậm chí còn có chút dụ hoặc mở ra cái miệng nhỏ, trong ánh nhìn của Tường Tử, đầu lưỡi đỏ au vươn ra khẽ liếm khóe miệng đổ máu, giờ đây Tường Tử mất đi một tia lý trí cuối cùng.

Tường Tử hoàn toàn dựa vào bản năng, trực tiếp bồng Nguyệt Nguyệt lên đi về phía phòng ngủ trên lầu. Anh ra phòng bếp trông thấy Nựu Nựu và Muộn Đôn đứng ở cửa, bọn chúng có phần cảnh giác nhìn anh, sợ anh làm hại Nguyệt Nguyệt. Mà anh làm sao quan tâm đến điều này, anh thẳng thừng giận dữ hét lên, “Cút!” Nựu Nựu nằm sấp dưới đất, Muộn Đôn dù sao cũng là chó ngao còn có thể chống chọi, Tường Tử nổi giận đang muốn đá nó một cước thì Nguyệt Nguyệt đang bao bọc trong vòng tay anh nhẹ nhàng quay đầu, cô ra lệnh với Muộn Đôn, “Cút ngay!”

Bây giờ Muộn Đôn hoàn toàn hiểu được.

So sánh với Tường Tử, nó và Nựu Nựu đã thất sủng.

Thế là nó lập tức ôm đầu, che mắt nằm sấp bên cạnh Nựu Nựu, bảo vệ Nựu Nựu ở sau người, nhường một lối đi cho Tường Tử.

Hu hu hu… nó chỉ còn Nựu Nựu.

Nhưng Nựu Nựu hoàn toàn không cảm kích, có phần mất hứng đứng dậy, xoay người đi về phía khác, dùng mông đối diện Muộn Đôn, trong lòng nghĩ ngợi, “Đều do Muộn Đôn không biết điều, còn khiến nó thất sủng theo.”

Lúc này Muộn Đôn hoàn toàn bị vứt bỏ.

Nguyệt Nguyệt được Tường Tử ôm trong lòng lần đầu tiên cảm nhận được một mặt thô bạo đàn ông bá đạo của anh, lần đầu tiên anh không dịu dàng mà như cuồng phong bão táp thổi quét cô, mặc cô rên rỉ cầu xin trong lòng mình, anh vẫn không mềm lòng, cho đến khi cô kiệt sức mới bỏ qua.

Vì thế Nguyệt Nguyệt hiểu được, đàn ông à, không thể cưng chiều.

Một khi cưng chiều thì sẽ tạo phản.

Vậy nên sau đó Tường Tử đã ngủ trên sàn rất nhiều ngày.

Thấm thoát mùa xuân đến, lại tới thời khắc học trò Nguyệt Nguyệt sinh sự. Giống như là mầm độc, mỗi năm luôn có mấy ngày như vậy, những đứa nhóc này càng táo bạo hơn.

Vì lẽ đó, ông cụ dựa vào nguyên tắc thua người không thua trận, dưới yêu cầu mạnh mẽ của đám nhóc, đồng ý với đề nghị đi Paris. Cơ mà người dẫn đi trở thành Nguyệt Nguyệt.

Hết cách rồi, vừa nghe nói là dẫn theo đám nhóc này, mỗi người bằng lòng hiến dâng đều giả chết. Cũng chỉ có Nguyệt Nguyệt cảm thấy chẳng sao cả, thậm chí còn vui mừng, bởi vì cô chưa từng xuất ngoại.

Ông cụ thấy Nguyệt Nguyệt gật đầu đồng ý liền cảm động tột đỉnh. Ông ta nhiệt tình cất tiếng, “Nguyệt Nguyệt, lần này cháu đi Paris, thích mua gì thì mua, tôi chi trả hết cho cháu.”

Nguyệt Nguyệt lắng nghe có chút vui mừng. Bởi vì cô phần nào mơ hồ, luôn không nhớ được mật mã thẻ ngân hàng, thế nên tiền bạc trên người tới giờ chưa vượt qua hai trăm đồng, cô mua gì đều phải đi cùng Tường Tử mới được.

Tường Tử biết khuyết điểm này của cô, mỗi lần đều nhét mấy trăm đồng tiền tiêu vặt bên trong quần áo cô mặc, đủ để cô ăn quà vặt, nếu thật sự muốn mua gì thì không có tiền.

Hồi trước cô cũng không phải chưa từng thử viết mật mã trên thẻ, kết quả cô ăn kem xong, lúc bỏ rác liền ném đi cùng tấm thẻ. Tấm thẻ nhét trong túi quần không thoải mái, cầm trên tay thì rất tự nhiên ném đi.

Cũng may sau khi Tường Tử biết được lập tức đi báo mất giấy tờ, bằng không bọn họ sẽ biến thành khố rách áo ôm.

Bởi vậy Nguyệt Nguyệt ra ngoài không mang theo thẻ.

Không phải cô không có tiền, mà là cô có tiền không lấy ra được.

Lần này có thể được chi trả, trong lòng cô cũng rất vui. Tuy nhiên Nguyệt Nguyệt chợt nhớ tới gì đó, hỏi: “Cháu có thể mang theo Nựu Nựu và Muộn Đôn nhà cháu không?”

“Đó là ai?” Ông cụ không hiểu nên hỏi.

“Bảo bối của nhà bọn cháu.” Nguyệt Nguyệt trả lời.

“Được, không thành vấn đề!” Nếu là gia đình họ thì không có vấn đề. Cơ mà hôm đó tại sân bay ông ta thấy “bảo bối” trong miệng Nguyệt Nguyệt thì hoảng hốt hồi lâu chưa lấy lại tinh thần.

Đây là bảo bối nhà họ? Một con chihuahua lanh lợi đáng yêu cùng một con chó ngao Tây Tạng oai phong lẫm liệt? Trời! Ông ta tưởng thân thích nhà họ chỉ là một đứa nhỏ nào đó thôi.

Lúc này có hơi đau đầu.

Tuy nhiên, khi ông ta nhìn thấy Quan Dương trong đám tinh ranh gây họa kia tiến lên, chọt trên mặt chihuahua nhỏ nhắn, lúc cậu ta bị chó ngao đuổi theo cắn, ông ta cảm thấy hai bảo bối này cũng rất tốt.

Ít nhiều có thể trông chừng đám tiểu ma vương này.

Đương nhiên đi đưa tiễn không thể thiếu Tường Tử.

Tường Tử vốn muốn đi cùng Nguyệt Nguyệt, ai ngờ anh có lệnh thuyên chuyển, nhất thời chẳng thể thoát thân, chỉ đành để cô đi trước, hai hôm sau anh bay qua đó.

Chỉ là khi anh vắng mặt, nếu Nguyệt Nguyệt bị bắt nạt thì làm sao đây? Anh lo lắng! Thế là anh giao nhiệm vụ nặng nề nhất cho Muộn Đôn —— bất cứ sinh vật nào đến gần Nguyệt Nguyệt trong vòng ba thước, bất luận nam nữ, đều cắn chết cho anh!

Không thể không thừa nhận, Tường Tử vẫn rất độc.

Ai nói độc nhất là lòng đàn bà?

Có đôi khi đàn ông cũng rất độc!

Ngồi máy bay không biết bao lâu, khi đến Paris Nguyệt Nguyệt mệt mỏi không thôi. Mà bởi vì lần này đến Paris đều là những đứa trẻ có thân phận bối cảnh, thế nên ông cụ đặc biệt phái đi máy bay riêng, đồng thời có lính đặc chủng đi theo. Không phải để bảo vệ bọn họ, mà là khi bọn họ gây chuyện chỉ có những lính đặc chủng trải qua huấn luyện đặc thù mới có thể xử lý công bằng. Lính đặc chủng hộ tống tới đích đến, không phải để phòng ngừa bị người khác tập kích, mà là vì phòng ngừa đám nhóc sinh sự.

Cơ mà có ích sao?

Nói chính xác là vô dụng!

Một đội lính đặc chủng còn không bằng một câu nói của Nguyệt Nguyệt.

Lúc ở trên máy bay, đám nhóc kia làm sao ngồi yên, cả đám đuổi theo Nựu Nựu chơi đùa, Nguyệt Nguyệt không quen ngồi máy bay, sắc mặt hơi không tốt, cô ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, thấm thoát ngủ thiếp đi, thế là Muộn Đôn khó xử.

Một mặt nó phải bảo vệ Nguyệt Nguyệt, mặt khác nó lại không nỡ nhìn Nựu Nựu chịu khổ. Lúc này nó gấp đến độ xoay vòng vòng. Mà đám nhóc kia cũng tinh ranh, vừa thấy dáng vẻ dũng mãnh của Muộn Đôn là biết không dễ chọc, bọn họ liền cách xa Nguyệt Nguyệt và Muộn Đôn, chặn Nựu Nựu ở bên kia, lúc này Muộn Đôn muốn giúp cũng chẳng được. Chỉ nghe được Nựu Nựu kêu to “ẳng ẳng” ở bên kia.

Còn nhóm lính đặc chủng thấy đám nhóc chỉ chơi đùa với chó, không làm ra chuyện quá giới hạn nên cũng lười quản, dù sao ông cụ có căn dặn, chỉ cần bọn nhóc không quá giới hạn thì mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.

Rốt cuộc Muộn Đôn không nhịn nổi nữa, nó nhào tới bên chân Nguyệt Nguyệt, ngẩng đầu cọ trên eo cô, sức lực cũng không dám dùng quá mạnh, miệng còn kêu “gâu gâu”, quả thực rất cấp bách.

Nguyệt Nguyệt vốn không ngủ sâu, cô mở mắt liền nhìn thấy Muộn Đôn hơi sốt ruột cọ trên người cô, thế là cô giơ tay sờ đầu nó, đang muốn hỏi nó làm sao vậy Nựu Nựu đang ở đâu thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng kêu của Nựu Nựu, nhất thời cô nổi giận.

Nguyệt Nguyệt vỗ đầu Muộn Đôn, dặn dò, “Muộn Đôn, cắn cho tao!!!”

Thế là Muộn Đôn nhào thẳng về phía Nựu Nựu, sau đó đụng mạnh vào một đứa nhóc đứng chặn đường phía trước, sau đó nó bổ nhào trên người cậu ta, gầm gừ một tiếng làm ra vẻ muốn cắn, khiến những đứa nhóc vốn bắt nạt Nựu Nựu sợ tới mức run rẩy.

Nhóm lính đặc chủng thấy tình huống này, đang muốn tiến lên ngăn cản, nếu con chó này thật sự cắn người nào thì nguy rồi. Nhưng lại nghe được Nguyệt Nguyệt giận dữ thốt lên, “Ngồi xuống hết cho tôi!”

Bọn họ rất nghe lời ngồi xuống. Bởi vì ông cụ từng nói, bất cứ chuyện gì đều nghe theo Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt thấy tình huống này, cô lớn tiếng dặn dò Muộn Đôn, “Chơi với bọn họ!” Thế là nó giơ lên một chân đạp người phía dưới một cái, sau đó nó đuổi theo đám nhóc xung quanh, giống như muốn trả thù hành vi chọc Nựu Nựu của bọn họ ban nãy, đuổi đi bọn họ trở thành tình trạng hỗn loạn, cả đám ngồi trên ghế không dám xuống dưới, chỉ sợ bị Muộn Đôn cắn. Mà Muộn Đôn ở phía dưới nhẹ nhàng bảo vệ Nựu Nựu trong người, sau đó làm ra vẻ nhào tới một cái ghế cách nó gần nhất, sau đó vang lên một tiếng phịch, đứa nhóc ngồi trên cái ghế kia ngã xuống.

Lúc này Muộn Đôn thong thả đi qua, nhoài đầu tới giả vờ muốn cắn, thế là đứa nhóc kia kêu lên: “Huấn luyện viên, cứu mạng.”

Muộn Đôn tỏ vẻ khinh thường quay đầu, theo dõi mục tiêu khác.

Dù sao chơi đùa cùng các người mà.

Bằng không chỉ cao chút vậy, nó làm sao không thể nhào lên chứ? Nó chính là chó ngao Tây Tạng, hơn nữa là vua chúa trong nhóm chó ngao Tây Tạng thuần chủng.

Hừ, ai bảo các người bắt nạt Nựu Nựu.

Theo điều này có thể thấy được, Muộn Đôn tuyệt đối là một thành viên trong gia đình Nguyệt Nguyệt, bởi vì nó cũng biết bao che.

Truyện Chữ Hay