Sau khi cúp máy, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm cùng liếc nhau, cả hai cũng không hiểu thằng con trai “Cưng” Của mình đang nghĩ cái gì.
Lần này to chuyện rồi.
Rõ ràng là đi từ hôn, ai ngờ kết quả là từ hôn không thành, rồi lại còn củng cố thêm hôn ước nữa.
“Chúc mừng, con trai của em sẽ trở nên nổi tiếng.” Một hồi lau, Lục Cổ mới lên tiếng nói ra câu này.
Đông Phương Lê Âm lườm lườm, nói:
“Cả nhà cùng vui.”
Lục Cổ bất đắc dĩ nói:
“Em nói xem, rốt cuộc thằng trời đánh này nó nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Đông Phương Lê Âm lắc đầu, đáp:
“Cái đó em cũng đành chịu, nhưng mà chắc hẳn Mộ Tuyết rất là xúc động.”
Theo lý thuyết thì chắc chắn sẽ rất xúc động, bị cả cả gia tộc vứt bỏ, cuối cùng không ngờ lại được kẻ đến từ hôn lại giúp đỡ.
Chắc chắn sẽ để lại ấn tượng khó quên với bất kỳ cô gái nào.
“Cảm động hay không, không quan trọng. Quan trọng là chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ đến gia tộc, anh đi bàn với Tam Trưởng Lão xem sao.” Lục Cổ nói.
Đông Phương Lê Âm khẽ trách móc:
“Sao trông anh có vẻ như không mấy bất ngờ thế.”
Lục Cổ nhìn vợ mình, hơi suy tư một lát, nói:
“Con trai của chúng ta chính là thiên tài kiếm chuyện, kẻ hủy diệt lòng tự trọng, trùm đảo ngữ, chúa tể ngôn từ, ông hoàng nối chữ, tổng tư lệnh cà khịa, đội trưởng đội gây rối, người viết nên lịch sử đen tối của gia tộc. Đúng là luôn luôn khiến người khác phải bất ngờ.”
Đông Phương Lê Âm cũng phải bật cười, sau đó vui vẻ gật đầu nói:
“Em cũng thấy vậy. Chúng ta đều cho rằng với tính cách ngang bướng của nó thì sẽ bị nhà người ta đánh cho một trận. Nhưng thật không ngờ rằng con trai lên mặt như vậy, lại còn hủy đi danh dự nhà họ Mộ mà nhà họ Mộ không những không đánh nó, lại còn phải đồng ý với lời nói của nó.
Đúng là thiên tài.
Chỉ đáng tiếc kết quả lại hoàn toàn đi ngược lại mong muốn ban đầu.”
--------------------------------
Sau khi cảm thấy đỡ mệt, Lục Thủy đứng lên đi tiếp, vừa đi, anh ta vừa hỏi:
“Ba ta bảo gì không?”
Chân Vũ thành thật trả lời:
“Tộc trưởng nói là không được để thiếu gia chạy mất.”
Lục Thủy: “…..”
Sự việc cũng chưa nghiêm trọng đến nỗi phải chạy trốn, dù sao cũng là cháu đích tôn cơ mà.
Đi ra ngoài thì cũng không phải chuyện tốt, mặc dù lấy năng lực hiện tại cũng có thể sống khỏe nhưng mà làm sao sướng bằng ở nhà được.
Mà nếu như không phải là để được nằm lì ở nhà thì làm sao anh ta lại cất công đi nhà họ Mộ từ hôn?
nhà họ Mộ cho rằng chuyến đi lần này của anh ta đã thất bại, nhưng mà chẳng lẽ lại không nghĩ rằng Lục Thủy sẽ còn đến lần thứ hai?
Còn non lắm.
Đợi khi nào tìm ra cách khắc chế Mộ Tuyết, chuyện đầu tiên Lục Thủy làm chắc chắn sẽ là đến từ hôn.
Sau một hồi lâu, Lục Thủy cuối cùng bước lên xe lửa. Tiéng còi hú dài dần dần tiễn người đi xa.
Ngay khi xe lửa mới rời khỏi ga một đoạn, bỗng nhiên trên nóc nhà ga xuất hiện một bóng người.
Một thiếu nữ xinh đẹp đứng đó, mái tóc dài khẽ tũng bay trong gió.
Ánh mắt của cô gái nhìn theo chiếc xe lửa đang dần đi xa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất lạc.
Đến khi xe lửa đã biến mất ở phía chân trời, cô gái mở miệng thì thào:
“Ba năm, chỉ cần đợi thêm ba năm nữa thôi là em có thể đường đường chính chính trở thành cô dâu của anh, lúc đó sẽ lại làm nũng anh cả ngày.”
Gió nhẹ thổi lay một cành hoa, bóng người kia cũng đã biến mất không để lại dấu vết.
Lục Thủy ngồi trên tàu, ánh mắt cũng hướng về phía sau. Mặc dù đã đi khuất tầm mắt nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm về phía nhà họ Mộ, trong lòng thầm nói:
“Không phải vội, đời còn dài, chuyện còn nhiều. Anh nhất định sẽ còn trở lại.”
-----------------------------
Đào Phù Không.
“Lục Thủy? hình như đã từng nghe nói qua.” Một người đàn ông trung niên nói.
“Thật ư? Có thể nói cụ thể cho ta được không?.” Mộ ông cụ già hơi hơi hưng phấn nói.
Bên cạnh ông lão còn có hai đứa trẻ, một nam một nữ.
Người đàn ông trung niên kia không hiểu gì, nhưng vẫn trả lời:
“Nhà họ Lục có một thiếu gia tên Lục Thủy, nhưng mà cháu cũng chưa từng gặp nên không thể miêu tả về dáng người được.
Nhưng mà tiếng xấu của cậu ta thì vang rất xa.
Cậu ta chính là một phế vật chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng mà cũng chỉ nghe nói cậu ta rất phế chứ chưa nghe thấy cậu ta làm việc ác bao giờ.”
Ông lão vui mừng nói:
“Vậy nhà họ Lục ở đâu?”
“Thị trấn Thu Vân.” Người đàn ông trung niên đáp.
Cuối cùng, ông lão dắt hai đứa trẻ rời đi.
“Ông nội, chúng ta đi đâu?” Bé trai hỏi.
“Đi thị trấn Thu Vân.” Ông lão đáp.
“Đi tới đó làm gì ạ?” Cậu bé lại hỏi.
“Đi trả nợ.” Ông lão mỉm cười đáp.
--------------------------------
“Lưu Hỏa, thiếu tông chủ Ẩn Thiên Tông? Người này thật sự tồn tại ư?”
“Tin tức từ đảo Phù Không, nghe nói vụ hỗn loạn hai ngày trước là do tên này mà ra.”
“Đúng vậy, nghe nói tên thếu tông chủ này rất bá đạo, chỉ vì có người liếc nhìn tên đó một cái, thế là tên đó nổi giận làm vạ lây cả đảo Phù Không luôn.”
“Ta lại nghe nói là lúc tên đó đi trên đường không may bị người ta đâm phải, thế là tức giận đánh tan tành đảo Phù Không.”
“Ẩn Thiên Tông thật là độc ác, về sau chúng ta phải tránh tránh ra.”
“Tránh như thế nào? Mày biết mặt tên đó không mà đòi tránh?”
“Đúng thế, nghe nói người nhìn thấy mặt hắn giờ đều đi bán muối hết rồi.”
Nghe được mấy hành khách ngồi trong khoang xe bàn tán, Lục Thủy cũng không biết phải làm sao.
Tin đồn này từ đâu mà ra?
Hơn nữa nghe vô lý như vậy mà cũng tin được à?
Chân Vũ, Chân Linh ở cạnh bên cố giả vờ như không nghe thấy gì.
Cả hai đang thầm cảm thấy may mắn vì lúc đó thiếu gia mượn tên của Ẩn Thiên Tông.
Nếu mà thiếu gia lúc đó dùng tên thật, chỉ sợ là về nhà thì bọn họ sẽ bị Tam Trưởng Lão đánh chết.
Nhưng mà xem ra là có thể sẽ kết một mối thù truyền kiếp với Ẩn Thiên Tông rồi.
Dù sao cũng xưng là thiếu tông chủ của nhà người ta.
Cả hai không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Thiếu gia đúng là rất biết gây chuyện.
----------------------------------
Khi Lục Thủy trở lại thị trấn Thu Vân thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Nhưng mà vừa bước xuống xe, Lục Thủy phát hiện thị trấn Thu Vân đã được bao phủ trong trận pháp, hơn nữa trận pháp đang liên tục kích hoạt thuật trị liệu.
Lục Thủy nhìn nhìn trận pháp, nói:
“Chuyện gì đây?”
Chân Vũ nhanh chóng đáp:
“Chân Linh đang đi nghe ngóng.”
Lục Thủy gật gật đầu, sau đó thong thả bước đi trên con đường nhỏ.
Đường phố khá là vắng vẻ, hơn nữa mọi người có vẻ không vui.
Hơn nữa lại có rất nhiều người nhà họ Lục đang đi đi lại lại.
Một lát sau, Chân Linh đã trở lại.
“Thiếu gia, hình như là do dịch bệnh. Rất nhiều người trong thị trấn đột nhiên mắc bệnh lạ khiến cơ thể của họ sinh ra biến dị bất thường.
Nhưng mà dịch bệnh đã được khống chế, chỉ cần điều trị tốt cho người bệnh nữa thôi, không có gì phải lo lắng cả.”
Lục Thủy cau mày, không nói gì mà chỉ tiếp tục đi thẳng về nhà họ Lục.
‘Không lẫn đi đâu được, đây chính là khoảng thời gian mà mẹ bị mắc bệnh, hơn nữa là bệnh nặng, kéo dài rất lâu.’
Khi đó không ai tìm ra được nguyên nhân.
Trước đó anh ta bảo Chân Vũ và Chân Linh đi làm việc chính là đi điều tra từ sớm. Nếu không thì làm gì có chuyện nhà họ Lục có thể phát hiện dịch bệnh nhanh và khống chế luôn như thế này được.
Nhà họ Lục cũng không quan tâm đến thị trấn Thu Vân lắm, nếu như khong phải có nhiều người mắc thì nhà họ Lục cũng không định xen vào.
Hôm qua ba mẹ không hề nhắc Lục Thủy chứng tỏ rằng chiều hôm qua mọi thứ vẫn bình thường, cũng có thể là lúc đó mới bắt đầu phát sinh và không nghiêm trọng.
Không suy nghĩ gì thêm nữa, Lục Thủy gia tăng tốc độ, nhanh chân đi về nhà. Mặc dù cuối cùng căn bệnh của mẹ anh ta có thể chữa khỏi, nhưng mà nếu như không bị ngay từ đầu thì chẳng phải là tốt hơn hay sao.
Nếu như không may mẹ vẫn mắc phải, Lục Thủy sẽ dùng năng lượng trời đất để giải quyết ngay khi mầm bệnh vừa mới nhú.
Nhưng mà bổng dưng Lục Thủy cảm thấy rất tò mò, mẹ anh ta có cấp độ cao như vậy thì tại sao lại mắc bệnh này được nhỉ?
Thật là khó hiểu.
Mấy cái ô nhiễm vớ vẩn này vốn là không mấy ảnh hưởng được mới đúng.
Chẳng mấy chốc, Lục Thủy đi khỏi thị trấn Thu Vân, tiếp đó đi thẳng lên trên núi. Nhưng mà đi được một đoạn thì Lục Thủy lập tức dừng lại.
Chân Vũ và Chân Linh cũng đứng lại ngay sau lưng Lục Thủy bởi vì phía trước có một người đang chặn ngang đường.