Cận Thời Xuyên tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như búa bổ, thân thể mềm nhũn như không xương.
Anh lấy tay day day huyệt thái dương, với tay định lấy ly nước uống, rồi bất chợt nhìn thấy tờ đơn ly hôn khiến anh sững người.
Anh vội vã đứng dậy, chạy thẳng một mạch lên phòng, mở toang tủ quần áo, một bên đã bị người ta dọn sạch đồ.
Thân thể anh cứng đờ như khúc gỗ, vô thức lùi về sau.
“Tại sao… tại sao chứ…”
Lửa hận trong lòng Cận Thời Xuyên cuộn trào, đôi mắt anh đỏ lựng, nắm tay thành nắm đấm, hung hăng đấm mạnh lên tủ kính, trong thoáng chốc, kính vỡ tan tành.
Những mẩu thuỷ tinh in hằn máu đỏ rơi vung vãi trên sàn, giọt lệ nam nhân vô thức rơi xuống, trái tim anh như bị đâm một nhát dao.
Rõ ràng là cô đã từng hứa sẽ ở bên anh, cùng anh đương đầu với tất cả mọi thứ.
Vậy mà giờ đây, cô lại thêm một lần nữa nuốt lời, ra đi không một lời từ biệt.
Cô bước vào cuộc đời anh rồi lại ra đi như chưa từng đến, cô nói xem anh sẽ phải sống sao?
Máu trên mu bàn tay Cận Thời Xuyên róc rách nhỏ xuống, nhưng cơn đau đó cũng chẳng thể nào sánh bằng vết máu đang chảy trong tim anh.
Anh lục tìm điện thoại gọi cho cô, nhưng đầu giây bên kia chỉ để lại hai chữ “thuê bao” đầy lạnh giá.
Anh điên cuồng lái xe tới công ty, đi thẳng đến phòng thiết kế tìm người, thì cô cũng không ở đó.
Ai cũng thấy rõ vết thương trên tay anh đang rỉ máu, chỉ một mình anh không quan tâm.
Ai cũng rùng mình đau đớn thay anh, chỉ mình anh tê dại, không cảm giác.
Trở về phòng làm việc, Cận Thời Xuyên thất thần ngồi xuống ghế sô pha, trong mắt chứa đựng một mảng tăm tối.
Tần Dữ run rẩy mang theo hộp dụng cụ y tế đẩy cửa đi vào: “Cận tổng, tay anh bị thương rồi… tôi giúp anh xử lý vết thương…”
Lúc này, anh mới đưa mắt nhìn vết chầy xước loang lổ trên mu bàn tay mình, khoé môi bất giác nở nụ cười đầy mỉa mai.
Bàn tay này của anh đúng là cứng đầu thật, đã bị thương bao nhiêu lần mà vẫn không chịu tàn phế.
Trái tim anh cũng rất cứng đầu, đã bị nhàu nát thành nhiều mảnh vụn thế rồi mà vẫn không chịu ngừng yêu.
Anh bất giác nhớ tới bữa tiệc tối qua, trong lòng không khỏi chua xót.
Anh cứ tưởng cô vì anh mà cất công chuẩn bị những thứ đó, ai ngờ lại là tiệc âm thầm chia tay.
Khoé mắt anh đỏ lựng, bờ vai không ngừng run lên, giống như là đang nín khóc.
Nếu thế giới của Cận Thời Xuyên là sấm giật mưa gào thì bầu trời của Viễn Hi Đình lại là mây mù gió lạnh.
Cô không ồn ào giống như anh, nhưng lại trầm tĩnh một cách bất thường.
Suốt cả ngày, cô chỉ nằm dài trên giường, không ăn không uống, không nói không cười, chẳng khác gì một cái xác sống cả.
Khuôn mặt phờ phạc hốc hác, nước mắt luôn tràn đầy khoé mi, sống mũi đỏ ửng, miệng lưỡi khan khốc.
Ánh mắt cô vô hồn lạc lối, trống rỗng lại mù mờ, không có phương hướng.
Dẫu cho Lưu Đào và Viễn Nhiên có khuyên can như thế nào cô cũng không chịu cho gì vào bụng, cứ mặc kệ cái dạ dày rỗng, trầm tư ưu uất.
Vết thương cũ mới chỉ lành lặn chưa lâu, nay lại bị rạch sâu thêm, không đau làm sao được.
Lưu Đào khẽ gõ cửa, mang một phần đồ ăn trưa vào phòng Viễn Hi Đình.
Nhìn thấy bữa sáng vẫn nguyên vẹn trên bàn, cô ấy không khỏi thở dài.
Đặt khay thức ăn xuống, Lưu Đào nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Viễn Hi Đình, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, vỗ về an ủi: “Đình Đình… cậu cứ hành hạ bản thân như thế này thì có ích gì chứ? Nếu cậu khó chịu cứ nói ra, không thì khóc tiếp cũng được, đừng chỉ im lặng rồi không ăn không uống như vậy, được không?”
Viễn Hi Đình quắt mắt sang nhìn Lưu Đào, khoé môi vẽ nên nụ cười đầy gượng gạo: “Tớ không sao.
Cậu cứ để đó, lát nữa tớ ăn.”
“Nhưng mà…” Lưu Đào chưa kịp nói xong câu đã bị Viễn Hi Đình ngắt lời: “Tớ muốn yên tĩnh một mình…”
Thở dài trong lòng, Lưu Đào đành lặng lẽ rời khỏi phòng cô, trên tay bê theo bát cháo đã lạnh ngắt, ra khỏi cửa vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Đêm, quán bar nhộn nhịp, vũ nữ uốn éo trên sân khấu xanh đỏ tím.
Rượu mạnh, nhạc xập xình, mấy ả đào lả lướt trên người đàn ông.
Cận Thời Xuyên ngồi một mình trong góc tối liên tục uống rượu, đôi bờ mi của anh cụp sâu xuống, sắc lạnh từ người anh lan ra khắp không gian.
Đã lâu rồi anh không dùng rượu giải sầu, thật không ngờ hôm nay càng uống lại càng tỉnh.
Ôn Diên, Đồng Tử Hạo và Phương Dật Minh từ cửa đi vào, bước chân của cả ba đều khựng lại, lời nói tiếng cười trên đầu môi tắt vụt đi, ba ánh mắt sâu xa ngay lập tức dừng lại trên người Cận Thời Xuyên.
Đồng Tử Hạo đi tới rồi ấn mạnh bả vai Cận Thời Xuyên xuống: “Người anh em, làm sao thế? Bị gái chơi chán rồi bỏ à.”
Phương Dật Minh tiếp gót Đồng Tử Hạo: “Tôi đã nói rồi mà, loại phụ nữ như thế không đáng tin đâu.”
Bàn tay Cận Thời Xuyên bóp chặt lấy ly rượu, mặt mày sạm đen như hòn than nguội.
Ôn Diên thấy vậy đành lên tiếng hoà hoãn: “Dù sao cũng gặp nhau rồi, uống thêm vài ly, bớt nói đi vài câu.”
Đương nhiên, cả Đồng Tử Hạo lẫn Phương Dật Minh đều không to gan mà làm càn trước mặt Cận Thời Xuyên thêm nữa, bởi vì, cả hai bọn họ đều biết rõ một khi anh nổi giận sẽ đáng sợ như thế nào.
Bốn người bọn họ đã làm bạn với nhau gần ba mươi năm, ngoại trừ việc hai người kia không thuận mắt với Viễn Hi Đình ra, thì mọi việc khác họ đều rất ăn nhập, nhất là trong chuyện làm ăn, chỉ cần họ liên thủ thì không có đối thủ nào mà không đánh gục được.
Cả ba người đã từng chứng kiến cảnh Cận Thời Xuyên phát điên ngay sau khi chia tay Viễn Hi Đình vào mười năm trước, nên trong lòng ít nhiều gì cũng đều lo lắng cho tình trạng của anh ở hiện tại.
Khi bọn họ nhìn thấy trên bàn tay phải của anh cuốn băng gạc, hai mắt lập tức loé sáng, tim đập thình thịch thình thịch dữ dội, không dám hé răng thêm nửa lời.
Còn anh lại chỉ lặng thing đổ rượu vào mồm, trên mặt không biểu lộ tình gì cả, chỉ là trong lòng anh giống như bị từng mũi kim nhọn đâm chích không ai hay.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, khiến đối phương tuyệt đối không nhìn ra được là anh đang nghĩ gì.
Bàn bên cạnh có một người đàn ông uống say đang trêu đùa một cô gái xinh đẹp.
Dẫu cho cô ấy có vùng vẫy như thế nào thì gã đàn ông vẫn không chịu buông tay.
Giữa lúc mọi người đều vờ như không nhìn thấy thì Cận Thời Xuyên liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông ra.”
Hai mắt Phương Dật Minh mở to nhìn Cận Thời Xuyên, anh ta ghé sát vai anh thầm thì: “Thời Xuyên, đừng làm bừa, anh ta là Kiều Tầm- ông trùm xã hội đen đó.”
Cận Thời Xuyên không quan tâm, trực tiếp cầm chai rượu trên bàn, đập mạnh lên bả vai Kiều Tầm, miểng thuỷ tinh đâm vào da thịt hắn, máu chảy xuống thành dòng.
Hắn giận dữ buông tay cô gái kia ra, xấn tới đấm vào mặt Cận Thời Xuyên.
Hai bên xảy ra tranh chấp, đấm đá nhau tới sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn không ai chịu nhường ai.
Những tiếng “xoèng” phát ra liên tiếp, chai và ly rớt xuống đất vỡ tan tành, miểng thuỷ tinh sắc nhọn cứa vào da thịt của cả hai.
Cho dù những người xung quanh đã ra sức ngăn cản cũng chẳng có ích vị gì, thậm chí càng làm cho hai người họ càng đánh càng hăng.
Ôn Diên hết cách chỉ đành gọi cầu cứu Viễn Hi Đình, thúc giục cô mau tới chữa cháy.
Viễn Hi Đình nghe thấy anh đang đánh nhau liền sốt sắng ra khỏi nhà, bắt xe tới bar Quảng Vũ, trong lòng lo lắng khôn nguôi.
Khi cô tới nơi, khung cảnh trong bar Quảng Vũ rất hỗn loạn, bàn ghế bổ nghiêng ngả, miểng thuỷ tinh văng tứ tung, hai nhân vật chính đều ngã nhào ra giữa sàn, trên người nhuốm đầy máu đỏ.
Hai mắt cô sáng chói, như thiêu thân lao về phía anh, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, khoé mắt rưng rưng lệ.
Cô đỡ anh đứng dậy, nhìn vết cứa rỉ máu trên hai cánh tay anh thì không khỏi đau lòng.
Bình thường anh lạnh lùng bao nhiêu, thì giờ đây lại tệ hại bấy nhiêu.
Cô đè nén xúc động, lạnh nhạt hỏi: “Sao lại đánh nhau? Anh không cần mạng nữa à?”
Anh run rẩy nhìn cô, hai mắt đỏ rựng: “Em không cần anh thì anh còn cần mạng để làm gì?”