Chiều tà, chân mây cuộn hồng ánh bạc, sắc trời sẩm tối, mặt biển nhuốm màu xanh thẫm, từng đợt sóng vỗ vào bờ, gió nhẹ nhàng lả lướt.
Cận Thời Xuyên đã không còn nhớ rõ lần gần nhất mình ngồi thảnh thơi như thế này là lúc nào nữa.
Mười năm qua, dù đi học hay đi làm anh đều khiến bản thân trở nên bận rộn, không dám dừng lại nghỉ ngơi, càng không cho phép mình có cơ hội nghĩ ngợi, vì anh sợ chỉ cần dừng lại thì sẽ không còn đủ sức để bước tiếp.
Khoảng thời gian đó, anh giống như một con robot hình người, chỉ biết đi, biết đứng, biết nằm, biết làm việc, mà không biết nói, biết cười, biết buồn, biết vui.
Thâm tâm anh đông cứng tựa như phiến băng nghìn năm ở Bắc Cực, không bao giờ biết đến hai chữ “tan chảy”.
Phụ nữ theo đuổi anh đếm không xuể, nhưng anh chưa từng cho bất cứ ai có cơ hội tới gần mình.
Anh không bao giờ dám nghĩ sẽ gặp lại cô, rồi yêu cô thêm lần nữa, có đôi lúc anh còn lơ mơ tưởng những gì ở hiện tại đều chỉ là một giấc mơ.
Anh thật sự rất sợ, sợ khi mình đột nhiên tỉnh giấc, không còn có cô bên đời.
Bất kể là trước kia hay bây giờ, cô tựa như nắng xuân soi vào cuộc sống cô độc của anh, điểm thêm sắc màu, sưởi ấm trái tim anh, biến cuộc đời anh trở nên muôn hình muôn dạng.
Ngày trước, mỗi lần anh mệt mỏi đều thích dạo bước trên những con phố sầm uất của thành phố Vanga, nhưng hiện tại, vào những lúc anh rã rời không thể nào đi tiếp liền muốn được quay trở về nhà, ôm chầm lấy cô, tự nhiên bao nhiêu gánh nặng trong lòng anh đều tan biến.
Cô giống như liều thuốc chữa lành của anh, không cần làm gì cả, mọi phiền muộn trong anh cũng đều không cánh mà bay.
Ôn Diên thấy Cận Thời Xuyên ngẩn người thì vỗ mạnh lên vai, lạnh giọng hỏi: “Nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Cận Thời Xuyên thôi không nghĩ ngợi nữa, đứng dậy đi về phía ba cô gái.
Năm người họ cùng ngồi trên bãi cát mênh mông, đưa mắt ngắm nhìn hoàng hôn của buổi váng chiều.
Ở nơi xa rất xa, xa như hàng ngàn hải lý, nơi mà biển lớn cùng trời cao hoà quyện vào nhau.
Sắc cam vàng của những áng mây sà xuống trên mặt biển chơi đùa, khi e ấp vụng về, lúc tinh nghịch bay nhảy, tựa như những cô gái mới yêu, có chút bẽn lẽn ngại ngùng nhưng cũng rất yêu kiều đằm thắm.
Sóng từng lớp mạnh mẽ xô vào bờ, bọt nước tung toé bay lên không trung, gặp gió sẽ tan biến trong chớp mắt.
Hai bên bờ, từng hàng cây khẽ phe phất, những tán lá xanh như phiêu diêu thổi nhạc khúc tâm tình, hoà cùng thanh âm sóng vỗ.
Cận Thời Xuyên đưa mắt nhìn Viễn Hi Đình, trong đôi con ngươi chim ưng sắc bén chứa đầy thâm tình và dịu dàng, khoé môi bất giác cong lên một đường rực rỡ.
Viễn Hi Đình dường như cũng cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chăm chú, ngay lập tức cô liền ngoảnh đầu nhìn sang, vừa hay bắt gặp cái nhìn say mê của anh.
Đôi môi đỏ mọng của cô tủm tỉm cười, nhưng trong một khoảnh khắc rất nhanh liền bị hơi thở nam tính cướp lấy, cô hốt hoảng mở to hai mắt ra nhìn anh, trong lòng thoáng bối rối.
Nụ hôn chớp nhoáng khiến tim cô nhảy dựng lên, những người còn lại cũng ngẩn người, chỉ có một mình anh là thản nhiên như chẳng có gì xảy ra cả.
Ôn Diên vô thức thốt lên: “Ì…ì… Hai người thật vô lại, muốn đầu độc trẻ em hay gì?”
Lưu Đào nhanh tay bịt mắt Viễn Nhiên: “Đừng nhìn.”
Cận Thời Xuyên nham hiểm liếc nhìn Ôn Diên một cái rồi nói: “Hai người đúng là phu xướng phụ tuỳ.”
Viễn Hi Đình thoáng ngạc nhiên, da mặt căng ra trong chốc lát, sau đó liền bật cười.
Cận Thời Xuyên nay cũng biết nói móc người khác rồi cơ đấy!
Lưu Đào lại lườm cô một cái đầy sắc lạnh: “Lo quản chồng cậu cho tốt.
Ăn nói linh tinh.”
Trong phút chốc, mặt Lưu Đào liền đỏ bừng bừng như quả cà chua chín, tim đập thình thịch như nai con chạy loạn, tay chân lạnh toát.
Có lẽ, tại thời điểm ấy, Lưu Đào không hề hay biết đó là phản ứng đặc biệt của cơ thể khi bị người ta nhìn thấu tim đen.
Khả năng cao là trái tim cô ấy đã rung động rồi, chỉ là cô ấy không đủ dũng khí để thừa nhận.
Lưu Đào luống cuống chống tay đứng dậy, nói với Viễn Nhiên: “Nhiên Nhiên, con có muốn ăn kem không?”
“Có.” Viễn Nhiên ngẩng mặt lên nhìn Lưu Đào đáp lại.
“Mẹ nuôi dẫn con qua bên kia ăn kem, đi nào.” Lưu Đào cẩn thận đỡ Viễn Nhiên đứng dậy, nắm lấy tay cô bé, dắt đi trên bãi cát rộng mênh mông.
Ánh mắt Viễn Hi Đình nhìn theo bóng lưng Lưu Đào và Viễn Nhiên rất lâu, sau đó mới quay sang hỏi Ôn Diên: “Anh thích Lưu Đào nhà chúng tôi sao?”
Câu hỏi không thể nào thẳng thắn hơn của Viễn Hi Đình khiến Ôn Diên ngượng chín mặt, sắc đỏ kéo tới tận mang tai, cả người cứng lại như pho tượng hình người.
Đó là lần đầu tiên Ôn Diên bị động trước câu hỏi của người khác.
Trước kia, mặt anh ta rất dày, chỉ có anh ta làm người khác ngại, chứ nào có chuyện người khác khiến anh ta đắn đo, nhất là chuyện liên quan tới phụ nữ.
Giờ đây anh ta lại bị một cô gái mới quen chưa bao lâu làm cho chao đảo.
Nếu tính cách của Cận Thời Xuyên là cao lãnh, dứt khoát thì Ôn Diên lại có vẻ bỡn cợt, thích đùa.
Chỉ là lần này anh ta đùa không nổi.
Viễn Hi Đình vừa nhìn liền đoán ra được câu trả lời, cô ho khan hai tiếng, sau đó thấp giọng nói: “Ôn Diên,… tôi phải nói thật cho anh biết, Lưu Đào nhà chúng tôi không dễ xơi đâu.
Nếu anh là muốn chơi đùa thì tốt nhất là đừng nên phí sức.
Còn nếu anh xác định chân thành thì cần chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Lưu Đào mạnh mẽ, cá tính, nhìn thì có vẻ cởi mở, hoạt bát, nhưng thực chất lại rất khó tính.
Đương nhiên không phải tự dưng mà cô ấy trở nên như vậy, chỉ là cuộc sống hà khắc với cô ấy quá, khiến cô ấy không thể không gò ép bản thân phải mị cường.
Cô ấy thích tự do, độc lập, chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào đàn ông.
Vì cô ấy luôn quan niệm, chỉ khi bản thân mình đủ tiềm lực mới có thể đứng ngang hàng với đàn ông, càng không sợ bị ức hiếp, thậm chí lúc bế tắc nhất cũng không phải khốn cùng.
Khi Lưu Đào và Viễn Nhiên trở lại thì trời đã tối hẳn, họ cùng nhau tới một nhà hàng bình dân ăn tối.
Ôn Diên bộp chộp cầm thực đơn lên gọi món, khi nghe anh ta chọn toàn món hải sản, Cận Thời Xuyên liền thẳng thắn ngắt lời: “Dừng… Đưa thực đơn cho tôi.”
“Sao thế?” Ôn Diên ngơ ngác hỏi.
Cận Thời Xuyên nhíu mày: “Hi Đình dị ứng hải sản.”
“Vậy sao… tôi không biết, tôi cứ nghĩ đi biển phải ăn hải sản.” Ôn Diên đưa cuốn thực đơn sang tay Cận Thời Xuyên.
Lưu Đào nói: “Tôi cũng bị dị ứng hải sản.”
Ôn Diên mở to mắt nhìn cô: “Cô cũng dị ứng, thế mà còn đòi đi biển.”
“Ai quy định dị ứng hải sản là không được đi biển, pháp luật có viết à…” Lưu Đào gắt gỏng.
“Thì…” Ôn Diên chưa kịp nói đã bị Lưu Đào cướp lời: “Thì gì mà thì, tốt nhất anh im miệng đi, càng nói càng tòi ra cái ngu thôi.”
Mặt Ôn Diên đen lại, mấp mé môi nâng lên rồi hạ xuống không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt được thành lời.
Cận Thời Xuyên gọi xong món, gấp thực đơn lại, rồi nói: “Chỉ có Lưu Đào mới trị được cái miệng của cậu thôi nhỉ?”
Lưu Đào trề môi: “Không dám…”
Ôn Diên cười nhạt: “Cô là tổ tông của tôi rồi…”