Dưới ánh đèn đường lờ mờ, thân ảnh Viễn Hi Đình trở nên nhỏ bé.
Cô đã cố gắng vẫy taxi nhưng không thành, chỉ đành lục tìm điện thoại gọi điện cầu cứu.
“Alo, Cận Thời Xuyên, mau cứu em.”
“Em đang ở đâu?”
“Đường số 35, phố Tân Xuyên…”
Vừa hay, Cận Thời Xuyên đang ăn tối cùng Ôn Diên ở ngay đường bên cạnh.
Sau khi dập máy, anh không nói không rằng lao ra khỏi quán, Ôn Diên cũng không kịp hỏi han bất cứ điều gì mà chỉ có thể vội vã chạy theo sau.
Tới giao lộ đông đúc, Cận Thời Xuyên không màng nguy hiểm mà lao qua đường, khi hai gã đàn ông sắp tác động vật lý lên người Viễn Hi Đình thì kịp lúc anh và Ôn Diên có mặt, cả hai cùng vung chân đá bay hai tên kia.
Viễn Hi Đình tựa như người sắp chết đuối vớ được cành cây cứu mạng, không màng tới bất cứ điều gì bổ nhào vào trong lòng anh.
Cô gục đầu lên trên lồng ngực rắn rỏi của anh, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, cả người không ngừng run rẩy.
Cận Thời Xuyên đứng ngẩn người, đôi mắt tròn xoe không chớp, hai cánh tay sững sờ rơi tự do giữ không trung, sau khoảng vài giây anh mới kịp hoàn hồn, vòng tới ôm cô thật chặt.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Không sao rồi.”
Gió nhẹ nhàng thổi bay bay mái tóc buông xoã ngang vai, ánh đèn hiu hắt đọng lại màu vàng nhàn nhạt nơi đôi mắt trong veo của cô.
Tiếng còi xe ô tô vang lên từ phía sau khiến Viễn Hi Đình sực tỉnh, cô không khỏi giật mình trước hành động xốc nổi của bản thân.
Cô run rẩy buông tay ra khỏi người anh, lùi về sau mấy bước.
“Xin lỗi…”
Cận Thời Xuyên không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, rồi thẳng thắn bước về phía Ôn Diên.
Chỉ một mình Ôn Diên chiến đấu với hai gã đàn ông kia, nhưng anh ta cũng nhanh chóng xử gọn, chỉ vài đường quyền đã đánh ngã được cả hai tên, khiến chúng không thể ngóc đầu lên được.
“Đại ca, xin tha mạng.”
Ôn Diên dẫm chân lên cánh tay tên đàn ông to khoẻ, giọng nói khàn khàn đầy uy mãnh: “Tại sao lại đi theo cô ấy? Nói…”
Tên đó đau đến mức không ngừng kêu lên: “Á…là Lăng tiểu thư đưa tiền bảo chúng tôi hiếp cô ấy.”
Mặt Cận Thời Xuyên đen lại, thanh âm hắt hiu như vọng về từ âm phủ: “Lăng Tuệ Nhiễm ư?”
Gã đàn ông liên tục gật đầu lia lịa: “Phải, phải, chính là cô ta.
Xin hãy tha mạng, tôi chỉ vì tiền nên mới làm thế.
Sau này tôi không dám nữa.”
“Cút.” Ôn Diên buông chân ra khỏi cánh tay gã nhưng vẫn không quên đá vào bụng gã ta một cái thật mạnh.
“Đừng để tao thấy bọn mày thêm một lần nào nữa.”
Hai gã xoắn xuýt trườn dậy, cắm đầu cắm cổ chạy đi, không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Ôn Diên hỏi: “Cậu định xử lý thế nào?”
Hơi thở của Cận Thời Xuyên tràn đầy khí lạnh, có khả năng đóng băng tất cả mọi thứ.
“Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.” Anh xoay người, quắt mắt liếc nhìn Viễn Hi Đình một cái, rồi lạnh lùng cất bước.
“Đi thôi! Về nhà.”
Viễn Hi Đình không đi ngay mà quay đầu lại nhìn Ôn Diên, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Ôn Diên cười nhẹ: “Lâu rồi không gặp, Hi Đình.”
“Ừm… cũng hơn mười năm rồi nhỉ?” Viễn Hi Đình phụ hoạ theo.
Cận Thời Xuyên nhận thấy Viễn Hi Đình cố ý nán lại để trò chuyện với Ôn Diên thì trong lòng không khỏi sốt sắng, anh dừng bước ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt cực kỳ sắc lạnh: “Hi Đình, mau lên, không cần nói nhiều với cậu ta.”
Ôn Diên dở khóc dở cười, tức tới mức hai hàm răng căm căm va phải nhau, trong lòng không ngừng nguyền rủa cái tên Cận Thời Xuyên vong ân phụ nghĩa kia, ban nãy anh ta mới vừa giúp anh xử lý gọn ghẽ đám lưu manh đắc tội với vợ anh, không biết ơn đã đành, lại còn hùng hùng hổ hổ tuyệt tình tới thế!
Sợ Ôn Diên cướp vợ đi chắc!
Ôn Diên đúng là mê gái thật nhưng không dã thú tới mức đoạt luôn cả vợ bạn thân.
“Thật không ngờ mười năm rồi vẫn phải ăn cơm chó của hai người phát.” Ôn Diên trêu.
Viễn Hi Đình ngượng ngùng chỉ có thể cười khách sáo cho qua chuyện, rồi cúi đầu bước nhanh về phía Cận Thời Xuyên.
Ban nãy vì đi quá vội nên xe của Ôn Diên vẫn đang để ở quán ăn, ba người họ cùng đi đến bãi đỗ lấy xe trước.
Sau đó, anh ta tiện đường đưa Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình về nhà.
Sau một đêm thức dậy, trên khắp các mặt báo đều đưa tin khách sạn kiêm resot của nhà họ Lăng đã phá sản, Lăng Thục Quân còn nợ một khoản tiền khổng lồ, Lăng gia sụp đổ hoàn toàn chỉ qua một đêm.
Lăng Tuệ Nhiễm sớm mai đã chờ sẵn ở cửa tập đoàn Cận Thị, vừa nhìn thấy Cận Thời Xuyên tới, cô ta liền chạy ù qua, điên loạn nắm chặt lấy tay áo của anh, khóc lóc ỉ ôi van nài: “Anh Xuyên, xin hãy cứu Lăng gia, nể tình em thật lòng thích anh, hãy rộng lòng giúp đỡ nhà em có được không?”
Cận Thời Xuyên không chút thủ hạ lưu tình, hất văng cánh tay cô ta: “Tôi đã từng cho cô cơ hội nhưng cô đã đi quá xa rồi.
Trợ lý Tần, năm phút sau tôi không muốn thấy cô ta lởn vởn quanh đây nữa.”
“Vâng…” Trợ lý Tần nhẹ cúi đầu nhận lệnh, sau đó ra hiệu cho bảo vệ kéo cô ta rời đi, cẩn thận dặn dò không được để cô ta đến gần cửa tập đoàn nửa bước.
Những ngày sau đó, người ta thường thấy Cận tổng cao cao tại thượng thường xuyên đi ngang qua phòng thiết kế.
Ánh mắt anh vẫn vững vàng nhìn thẳng về phía trước, nhưng cũng có đôi lúc không kìm được lòng mà liếc nhìn vào trong, kiếm tìm thân ảnh quen thuộc.
Tần Dữ hỏi: “Cận tổng, nếu như anh muốn gặp phu nhân thì cứ trực tiếp gọi cô ấy tới là được, cần gì cứ phải đích thân tới phòng thiết kế chứ!”
“Tôi là muốn đến phòng kinh doanh nên mới phải đi ngang qua phòng thiết kế thôi! Không biết thì đừng nói lung tung.” Cận Thời Xuyên cứng miệng phản bác.
“Có điều, trông phu nhân rất được lòng người, theo như tôi thấy thì nhân viên trong phòng thiết kế đều quý cô ấy, mặc dù cô ấy tới chưa được bao lâu.
Đặc biệt là… hai chàng trai kia.” Tần Dữ cố ý nhấn mạnh câu cuối, lại lặng lẽ quan sát biểu tình trên gương mặt Cận Thời Xuyên.
“Tôi thấy ở trước mặt hai người đó phu nhân cười rất vui vẻ…”
“Không thể nào.” Cận Thời Xuyên giận tím mặt, ngay lập tức ngự giá quang lâm tới trước cửa phòng thiết kế.
Anh lặng lẽ đứng ở ngoài nhìn vào bên trong qua tấm kính trong suốt.
Vừa đúng lúc, Triệu Cảnh Đằng đang dựa lưng trên bàn, xoay người đối diện với Viễn Hi Đình, khoảng cách rất gần, anh ta liên tục nói chuyện phiếm chọc cô cười nghiêng ngả.
Trái tim Cận Thời Xuyên như vừa bị đâm một nhát, trước kia cô vẫn luôn dành nụ cười rạng rỡ như thế cho anh, vậy mà giờ đây lại dễ dàng trao cho người đàn ông khác, còn ở trước mặt anh vẫn luôn tỏ ra chi li từng tí một, có cười cũng chỉ là nụ cười tràn đầy sự miễn cưỡng.
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng anh bập bùng cháy rộng, anh liền thẳng thừng đẩy cửa bước vào trong.
Sự xuất hiện của tổng tài tại thượng khiến bao trái tim thiếu nữ chìm trong lo âu lẫn thổn thức.
Lâm Hiểu Bội vội vã rời khỏi phòng làm việc nghênh đón: “Cận tổng, anh tới là có chỉ thị gì đặc biệt sao?”
“Phải.” Cận Thời Xuyên nhìn về phía Viễn Hi Đình.
“Dự án thiết kế trang phục dạ hội hãy giao lại cho nhân viên mới, tôi sẽ trực tiếp chỉ đạo công việc của cô ấy.”
Tất cả mọi người được một phen choáng váng.
Viễn Hi Đình giật thót tim, cô ấp úng: “Cận tổng… tôi… không đủ năng lực để đảm đương trọng trách lớn như thế đâu.”
“Vậy cô có thể trực tiếp gửi đơn từ chức.” Cận Thời Xuyên lạnh như băng nói.
Tim Viễn Hi Đình rớt một nhịp: “Cận tổng… anh… như thế này là cố ý nhằm vào tôi à.”
Cận Thời Xuyên rõ ràng không để lọt tai lời của Viễn Hi Đình, sau khi anh quắt mắt xem xét những người có mặt một lượt rồi nói tiếp: “Cô và cô cùng hỗ trợ cô ấy.” Ánh mắt anh phóng thẳng về phía Cao Lâm Mạt và Lục Hạ.
Khi anh định xoay người rời đi lại sực nhớ ra điều gì đó liền ngừng bước, bất thình lình xoay người: “Hai cậu hoàn thành dự án hợp tác với tập đoàn Bằng Nguyên cuối tuần nộp lại cho tôi.”
Nói xong, anh liền rời đi, không một chút mủi mui để ý tới cảm xúc của những người có mặt.
Bạch Khởi đau khổ nhìn Triệu Cảnh Đằng: “Xong đời rồi, khỏi chơi game luôn.”
Triệu Cảnh Đằng cũng ủ dột không kém: “Cái quái gì thế này? Chẳng phải nói sắc xuân của Cận tổng đang lên sao?”