Vì một buổi tối chọc giận Khả Hân, Đình Phong nếm mùi đau khổ ngay lập tức. Anh bị cô hành hạ lên bờ xuống ruộng.
“Bên đó còn bẩn, lau lại một lần nữa.” Khả Hân ngồi ở phòng khách, tựa lưng vào ghế thưởng thức cafe và nhìn Đình Phong đang phải Cúi xuống lau nhà bằng khăn chứ không phải bằng dụng cụ.
Hành động đêm qua của anh triệt để làm cô.
phẫn nộ nên hiện tại anh tự chuốc lẩy hậu quả.
Đình Phong cũng biết đêm qua mình có chút càn rỡ, đành cắn răng làm bia trút giận cho Khả Hân.
Đây đã là lần thứ tư anh phải lau lại sàn nhà.
Mỗi lần hoàn thành xong, Khả Hân sẽ bới lông tìm vết, chỉ cần một hạt bụi còn sót lại cô cũng bắt anh lau lại từ đầu.
Cả buổi sáng loay hoay vơi chuyện lau chùi dọn dẹp, đến gần trưa Khả Hân bắt Đình Phong ra bê vác cây cảnh.
Những chậu cây này không hề nhẹ, khiển Đình Phong khó nhọc lắm mới di chuyển được chúng đến địa điểm Khả Hân yêu cầu.
Nhưng cô lại tiếp tục làm khó, bắt anh chuyển tới chuyển lui đến khi gần như kiệt sức mới bảo ngừng.
Đôi mắt Đình Phong hoa lên, mồ hôi ướt áo.
Anh có thói quen mặc áo dài tay nên càng khiến cơ thể tỏa nhiệt khó chịu.
“Từ bỏ đi Đình Phong, anh hoàn toàn có thể lựa chọn không cần làm những điều này và trở về với vị trí trên cao kia, ăn sung mặc sướng, tội gì để người khác đày đọa bản thân như v; Khả Hân đứng ở một góc râm mát, có lòng tốt khuyên giải anh. Trên tay cô cầm tờ đơn ly hôn và giấy ủy quyển nuôi con. Chỉ cần Đình Phong chịu ký, cô sẽ lập tức ngừng lại tất cả chuyện này.
“Không, anh lại thấy cuộc sống này rất thoải mái. Mỗi ngày được trông thấy em và con là anh — cảm thấy đủ rồi.“ Đình Phong vuốt mồ hôi trên trán, đôi mắt kiên định nhìn Khả Hân. Nếu để lựa chọn, anh thà chịu nối khổ da thịt này còn hơn hoàn toàn bị cô lãng quên.
Chỉ cần anh luôn xuất hiện trước mắt Khả Hân, sẽ đến một lúc nào đó cảm hóa được trái tim giá băng của cô.
Thấy Đình Phong dầu muối không vào, Khả Hân Siết chặt tờ giấy trong tay, mặc kệ cảm xúc phức tạp trong lòng, cắn răng tiếp tục giao cho anh những nhiệm vụ khó nhọc.
Liên tiếp vài ngày bị Khả Hân làm khó, nhưng Đình Phong không hề nản lòng. Dù đôi lúc bị cô buông lời chế nhạo, khinh bi, anh vẫn tỏ ra bình thản.
Mỗi tối trở về phòng với cơ thể trầy xước, mệt mỏi và đau nhức, Đình Phong tự an ủi bản thân, trong quá khứ anh từng đối xử tàn tệ với cô như thế nào, hiện tại coi như là lấy công chuộc tội đi.
Ngược lại với Đình Phong, bé Bin đang trải qua những ngày hạnh phúc nhất kể từ khi Khả Hân biến mất.
Chẳng qua cậu không hề biết được, ẩn dưới nụ cười của ba mẹ mình là một trận sóng ngầm với phần yếu thế thuộc về người ba mạnh mẽ nhất của cậu.
Đến ngày thứ năm, khi Đình Phong đang phải cắt tỉa cây cảnh dưới sự giám sát của Khả Hân, thì đột nhiên trông thấy một người đàn ông xuất Biện.
“Denis, anh đã về rồi.“ Trong một tích tắc, thân hình Khả Hân cứng.
đờ. Ánh mắt cô vô thức đảo qua Đình Phong, thấy gương mặt anh tối sầm xuống, chẳng hiểu vì sao cô lại làm một hành động mà trước đây cô chưa từng làm.
Denis không tỏ ra kinh ngạc vì sự có mặt của Đình Phong tại đây mà ngạc nhiên vì phản ứng của Khả Hân. Cô đang ôm chặt lấy anh, nở nụ cười rạng rỡ.
“Loảng xoảng.” Chiếc kéo trên tay Đình Phong rơi xuống, hai bàn tay anh cũng cuộn tròn thành nắm đấm, vẻ mặt ẩn chứa sát khí.
Nhìn thấy bộ dạng của hai người này, còn điểu gì mà Denis không hiểu nữa. Trong lòng dâng lên một trận đau nhói, anh cụp mắt lại, cũng vòng tay ôm lấy Khả Hân, thậm chí còn khẽ hôn lên mái tóc xanh lam mượt mà của cô.
Đảm nhận được thân hình nhỏ xinh trong lông Cứng ngắc, Denis Trần có chút tự giễu, nhưng bề ngoài tỏ ra hạnh phúc.
“Khả Hân, anh rất nhớ em.
Hai tiếng “Khả Hân” làm Đình Phong lập tức mất đi lý trí. Đối với anh, những người khác ở bên Khả Hân chÌ được phép gọi cô là Julia trương, còn cái tên Khả Hân này thuộc về anh, thuộc về hồi ức của bọn họ.
“Buông ra.” Đình Phong như kẻ điên chạy lại muốn kéo Khả Hân ra khỏi lòng người đàn ông này.
Hành động và lời nói của bọn họ như lưỡi ° dao xẻ dọc trái tim anh, khiến nó đau đớn vô cùng.
Những ngày ở cùng Khả Hân, tuy bị cô hành hạ đến mệt rã rời, nhưng anh lại cảm giác cực kỳ hạnh phúc, bởi vì ít ra bọn họ đang thực sự sống chung trong một ngôi nhà.
Điều này cũng khiến anh quên mất chuyện giữa hai người còn tồn tại một kẻ gọi là vị hôn phu,của cô là Denis Trần.
túc này, Khả Hân và Denis Trần mới buông nhau ra. Denis Trần lịch sự chìa tay ra trước mặt Đình Phong, nhã nhặn nói: “Chào cậu Đình Phong. Cậu tới đây chơi sao?” Thái độ của Denis Trần làm Đình Phong khó chịu. Chẳng lẽ hắn không có cảm giác nguy cơ từ anh ư? “Không phải, tôi đang sống ở đây cùng với Khả Hân.” Đình Phong nhấn mạnh vào câu nói này, sau đó liếc nhìn Khả Hân với đôi mắt đẩy ắp tình cảm.
Anh muốn chọc tức Denis Trần, để hắn nổi giận tra hỏi cô, tốt nhất là tự động hủy hôn với Khả Hân và biến mất khỏi cuộc đời bọn họ.
Tuy nhiên, có nằm mơ Đình Phong cũng không ngờ phản ứng tiếp theo của Denis Trần lại là hết sức bình thản.
“Vậy sao?” Đành không ghen?” “Không, tôi luôn luôn tin tưởng cô ấy.” Denis Trần dõng dạc tuyên thệ, nắm tay Khả Hân đưa lên miệng hôn. Câu này không phải diễn kịch mà là xuất phát từ chân tâm.
Lời khẳng định chắc nịch của Denis Trần không khác gì cái tát thẳng vào mặt Đình Phong, làm anh nhớ lại những ký ức đau khổ.
Trong quá khứ, giá như anh có thể giống người này, đứng trước mặt Khả Hân và nói rằng anh tin tưởng cô thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước đường này.
Khả Hân nhận ra không khí khác thường giữa hai người đàn ông. Cô che dấu suy nghĩ trong lòng, nhanh tay kéo Denis Trần vào trong nhà.
Không muốn để cho hai người có cơ hội thân mật thêm, Đình Phong cũng hầm hầm bước Vào nhà.
Sai lầm trước kia anh sẽ không lặp lại nữa, €RÏ Đần Khả Hân chịu cho anh một cơ hội là đủ.
Cát Tiên mấy hôm nay đều đi sớm về trễ do bận lo việc ở cô nhỉ viện, bé Bin lại đi học ở trường đến tối mới về. Bởi vậy trong nhà lúc này chỉ có ba người.
Hai người này ở trước mặt hắn không kiêng nể hỏi han quan tâm nhau, bộ coi anh đã chết rồi hay sao? “Hừ, làm bộ làm tịch” Đình Phong không chịu nổi nên phun ra một câu, lập tức thu hút sự chú ý của hai người kia.
Sao anh lại vào đây? Tôi nhớ hình như anh còn chưa xong việc của mình mà” Thái độ của Khả Hân thay đổi hoàn toàn. Vẻ dịu dàng ân cần được thay thế bằng sự lạnh lẽo đến gai người.
Đè nén cơn đau đớn nơi lổng ngực, Đình Phong khó nhọc nói: “Buổi chiều anh sẽ làm tiếp.” Khả Hân không tiếp tục truy hỏi Đình Phong nữa mà quay sang giải thích với Denis Trần: “Em sẽ kể cho anh mọi chuyện sau khi ăn xong. Còn bây giờ em phải đi làm đổ ăn mà anh.
thích, đợi em một lát nhé.“ Khả Hân mỉm cười dịu dàng rồi đứng lên vào bếp, bỏ lại hai người đàn ông ngồi đó.
Đợi bóng dáng Khả Hân biến mất, Đình Phong mới bộc lộ hoàn toàn khí chất lạnh băng.
Anh nhìn Denis Trần như kẻ thù, bắt đầu nói: “Anh đã biết thân phận thật sự của Khả Hân từ lâu?” “hải: “Anh cũng biết cô ấy là vợ tôi, giữa chúng tôi còn có một đứa con trai năm nay lên tuổi?” “Đã từng là vợ cậu, phải, tôi biết điều này.
Vậy thì sao?” Denis Trần nhếch miệng cười, thong thả tựa lưng vào ghế một cách thoải mái tự nhiên, giống như ở đây hắn mới là ông chủ còn Đình Phong chỉ là khách.
“Lập tức giải trừ hôn ước với cô ấy.” Đình Phong không úp mở mà trực tiếp nói ra mệnh lệnh.
“Tuyệt đối không thể.” Denis Trần vẫn giữ một thái độ bình thản, nhưng trong đôi mắt xanh lục đẹp đế của anh đã xuất hiện những tia tàn nhẫn.
Mọi việc phát sinh kể từ khi anh rời khỏi đây đều được Antony báo cáo lại rõ ràng. Anh cũng biết chuyện Đình Phong điên cuồng tìm cách theo đuổi lại Khả Hân nhưng không quá quan tâm và tin tưởng Khả Hân đủ tỉnh táo để xử lý.
Tuy nhiên, khi nghe đến việc Khả Hân đồng ý cho Đình Phong và bé Bin tới đây sống, trong lòng Denis Trần bất chợt xuất hiện linh cảm bất an.
Do đó, anh cố gắng hết sức để thu xếp trở về, cho dù hậu quả của việc này cực kỳ nghiêm trọng.
Đình Phong lao tới túm cổ áo Denis Trần, gầm gừ từng chữ: “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới bằng lòng từ bỏ Khả Hân?” Bằng một sức mạnh vô hình, Đình Phong bị đẩy trở về chỗ ngồi nhanh đến mức chính anh cũng phải sửng sốt.
Denis Trần chỉnh lại phần cổ áo hơi nhàu nát vì hành động của Đình Phong, nghiêm nghị nói: “Điểu này tôi phải hỏi cậu mới đúng. Là người đã từng gây cho Khả Hân biết bao đau khổ, cậu còn mặt mũi mà nói ra câu này à?” Thấy Đình Phong sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, Denis Trần đột nhiên đứng dậy và nói: “Muốn động tay chân thì tới phòng luyện võ của Khả Hân. Chỉ cần cậu có thể thắng nổi tôi, tôi sẽ xem xét lời đề nghị của cậu.“ Dứt lời, Denis Trần bước thằng ra khỏi phòng khách. Đình Phong cũng nhanh chóng bám theo.
Vừa rồi anh có thể cảm nhận được sức mạnh.
kinh người của hắn, nhưng như thế thì sao chứ, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
- -----oOo------