Ngay khi nhận ra sự tồn tại của người này, Thu Minh Hạo lập tức xoay người, kéo mẫu hậu ra sau lưng mình, lạnh lùng quát: “Các hạ là ai?”
“Bình tĩnh tự tại như vậy, bởi vì thái tử điện hạ là con nhà nòi, đã quen với những sự việc xảy ra đột ngột rồi sao?”
Đối phương từ từ cất bước lại gần, môi nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.
“Các hạ… là thần hay là quỷ?”
Trong đại nội hoàng cung, thị vệ dày đặc, thế mà có thể ngang nhiên xuất hiện trong tẩm cung được canh gác nghiêm ngặt của hoàng hậu, cao thủ loại này không phải trong thiên hạ không có nhưng khi người này xuất hiện, tất cả cung nữ thái giám trong cung đều rơi vào trạng thái hôn mê, riêng điều này thì không phải cao thủ nào cũng có thể làm được. Đương nhiên, đúng như đối phương đã nói hắn là con nhà nòi, từ nhỏ quen gặp những chuyện kỳ quái, nên cũng khó trách khi hắn có suy nghĩ ấy.
“Là thần hay là quỷ có gì quan trọng đâu, quan trọng là việc mà ta sẽ bàn cùng với hoàng hậu và thái tử điện hạ sau đây.”
Thu Minh Hạo nhướng mày, “Xin kiến giáo.”
“Linh Nhi biến mất từ khi nào?”
“Ngươi…” Thu Minh Hạo và mẫu thân cùng kinh ngạc nhìn nhau, “Đến đây là vì Linh Nhi?”
“Ta chỉ đến vì nó mà thôi.”
“Ngươi là…”
“Phi Hồ tiên tử? Mẫu thân của Linh Nhi? Mẫu thân của Linh Nhi?” Lương hậu buột miệng hỏi. Ngày Thu Hàn Nguyệt đến kinh thành, cũng từng đem bí mật vì sao mình phải vào hoàng cung kể lại cho hoàng hậu và hoàng thượng, nhưng một người phụ nữ xuất sắc nổi bật lại thường vô tình để ý đến một người phụ nữ xuất sắc khác được người khác ca tụng, dù đối phương là tiên nhân thượng giới. Do đó, Lương hậu có ấn tượng vô cùng sâu sắc với mẫu thân ở kiếp trước của Linh Nhi. Khi người đứng trước mặt nở nụ cười chan hòa như gió xuân, cho dù không thấy người ấy có “dung nhan tuyệt thế như bá mẫu” mà Thu Hàn Nguyệt từng kể, nhưng bà vẫn cảm giác có vài phần giống. Khi người ấy thốt ra câu “ta chỉ đến vì nó”, thì bà đã khẳng định chắc chắn.
“Hoàng hậu thông minh.” Phi Hồ tiên tử gật đầu thừa nhận. “Vậy, ta không cần phải làm thêm những động tác thừa nữa, giờ hãy cho ta biết, Linh Nhi mất tích lúc nào?”
“Có lẽ là vào giờ Dần sáng nay.” Lương hậu đáp. “Nha đầu hầu hạ Linh Nhi gần giờ Dần vẫn còn đem chăn cho nó, qua giờ Dần vào thì không thấy nó đâu.”
“Quả nhiên là giờ ấy.” Tiếng thở dài vang lên, Phi Hồ tiên tử nói: “Đúng vào giờ ấy ta cũng bị người khác giữ chân.”
Lương hậu hơi sững sờ: “Tiên tử biết Linh Nhi đi đâu ư?”
“Không.” Người đó khẽ lắc đầu. “Ta chỉ biết Linh Nhi đã rơi vào tay ai thôi.”
Lương hậu vui mừng hỏi: “Vậy thì, Linh Nhi hiện giờ ra sao?”
Phi Hồ tiên tử nhìn Lương hậu, nhếch môi cười: “Không ngờ, đứa con gái ở kiếp này bị tước đoạt mất sự thông minh của ta, còn được người khác yêu quý hơn cả kiếp trước, hoàng hậu lo lắng cho Linh Nhi như thế sao?”
Lương hậu đáp lại bằng một nụ cười, “Một tiểu nha đầu xinh đẹp như ngọc, thuần khiết ngoan ngoãn như vậy, bảo người ta không yêu quý thật khó.”
Ánh mắt Phi Hồ tiên tử thoáng lạnh: “Chỉ sợ không phải ai cũng nghĩ được như hoàng hậu thôi. Ít nhất kẻ đưa Linh Nhi đi, không nghĩ như thế.”
“Sao?” Lương hậu thấy trái tim nhói đau, “Lẽ nào Linh Nhi bị…”
“Hoàng hậu là một người vô cùng thông minh. Người đưa Linh Nhi đi chính là người đã khiến Linh Nhi bị đày xuống hồng trần. Ngoài hắn ra, ai có thể ngăn cản ta, khiến ta không thể luôn luôn dõi theo tin tức của Linh Nhi chứ?”
Lương hậu bất giác hít vào một hơi mạnh, nghĩ nhanh, rồi tự an ủi mình: “Nếu là người đó, có lẽ sẽ không làm hại tới tính mạng của Linh Nhi đâu, đúng không?”
“Theo ta, chết không phải điều đáng sợ nhất.” Là thần tiên, họ có thọ mạng vô tận, có khả năng chết rồi vẫn được hồi sinh, mất đi tính mạng không phải điều quan trọng nhất, đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất là phải sống một cuộc sống vĩnh hằng, nhưng lại phải chia ly với những người mình yêu quý…
“Vừa rồi tiên tử ngăn không cho gia mẫu về cố hương xin trợ giúp, lẽ nào đã có cách khác để cứu Hàn Nguyệt và Linh Nhi?” Khi Phi Hồ tiên tử đang trầm tư suy nghĩ, thì Thu Minh Hạo đột nhiên lên tiếng.
“Hắn đưa Linh Nhi đi, nhằm mục đích dụ ta tới, giờ ta đã tới, không cần phải làm phiền đến quá nhiều cố nhân nữa. Cố nhân nhiều, ngược lại khiến người đó ngượng quá hóa giận. Nếu hắn là người có trái tim quảng đại, cũng không đến nỗi gây ra chuyện ngày hôm nay, chẳng phải thế ư?”
“Vậy có cần tới sự trợ giúp của vãn bối không?”
“Cần, thái tử hãy mời vị trưởng bối thuật lực sao siêu nhưng cũng ngang bướng nghịch ngợm của mình đến bảo vệ Hàn Nguyệt. Phải biết rằng, người đưa Linh Nhi đi, xưa nay chưa từng coi tính mạng của người phàm trần là quan trọng.”
“Tiên tử muốn nói tới Quan Vân?” Lương hậu hỏi: “Nhưng cho dù thuật lực của Quan Vân có cao siêu tới đâu, e rằng cũng không phải đối thủ của thần linh thiên giới.”
“Yên tâm, kiếp trước Quan Vân không phải phàm nhân tầm thường, người đó sẽ không ra tay với Quan Vân, đồng thời cũng mời luôn thủ lĩnh Vu giới, người luôn bảo vệ Quan Vân tới.”
“Vãn bối tuân mệnh.”
Thu Minh Hạo nghe lệnh, lập tức cáo từ, vội vàng tới báo tin không lấy gì làm vui vẻ này cho Thu Hàn Nguyệt, hắn vốn có ý giấu đi việc Linh Nhi mất tích, không ngờ khi Thu Hàn Nguyệt nghe tới đoạn Phi Hồ tiên tử hiện thân, thì lập tức liên tưởng đến Linh Nhi.
“Trong trời đất này, người duy nhất có thể khiến Phi Hồ tiên tử lo lắng vất vả, chỉ mình Linh Nhi mà thôi, Phi Hồ tiên tử xuất hiện trước thời hạn hẹn với thẩm mẫu, nhất định vì Linh Nhi đã xảy ra chuyện… đúng không? Đúng không? Đúng không?”
Mặc dù Thu Minh Hạo có thủ đoạn và mưu kế của một kẻ hai mặt, nhưng trước ánh mắt lo lắng tha thiết của vương thúc, hắn nhất thời không biết phải làm thế nào. Và chỉ vì sự do dự của hắn, mà Thu Hàn Nguyệt đã đoán ra tất cả.
“Linh Nhi của ta xảy ra chuyện gì rồi? Linh Nhi đâu? Nàng đang ở đâu? Đưa nàng tới gặp ta? Mau đưa Linh Nhi tới gặp ta!”
“… Hàn Nguyệt vương thúc!” Thu Minh Hạo biết không thể giấu được, đành mang chuyện Linh Nhi mất tích ra kể.
“Nếu mục đích của vị đó là muốn Phi Hồ tiên tử hiện thân, hơn nữa vị đó cũng có quan hệ huyết thống với Linh Nhi, chắc chắn sẽ không làm hại Linh Nhi đâu…”
“Hắn không hại ư? Hắn có thể khiến Linh Nhi đầu thai sang kiếp khác, có thể xóa sạch ký ức của Linh Nhi, có thể đưa Linh Nhi tới một thế giới mà ta vĩnh viễn không thể tới được, có thể… có thể… chuyện hắn có thể quá nhiều!” Thu Hàn Nguyệt trợn mắt, giọng sắc như dao: “Những việc ấy cũng không gọi là làm hại, đúng không?”
“Việc này…”
“Những việc này đối với Phi Hồ tiên tử mà nói, chẳng quan trọng, Linh Nhi đầu thai kiếp khác cũng được, mất trí nhớ cũng được, mất tích cũng mặc kệ, tiên tử có thể cứu vãn, lên trời xuống đất vẫn có bản lĩnh tìm Linh Nhi về, nhưng ta thì không! Ta không thể để mất một Linh Nhi ngây thơ thuần khiết như vậy!” Trong lúc gào thét, khí huyết trong máu cuồn cuộn, mùi tanh bốc lên cổ họng, hắn không kìm được, há miệng, phun ra một ngụm máu tươi lên tường nhà lao.
Thu Minh Hạo mặt biến sắc, cao giọng sai cai ngục truyền Thái y, rồi giữ chặt lấy cơ thể đang mất thăng bằng của hắn, tâm tư Thu Minh Hạo bỗng dưng thay đổi đột ngột, lần nữa khẳng định, việc mình không lạm dụng quyền thế để tranh cướp Linh Nhi là một việc làm đúng đắn, bởi vì bản thân Thu Minh Hạo hắn không thể vì một người con gái mà làm được tới mức này.
“Ta phải đi tìm Linh Nhi.” Thái y bắt mạch, cho Thu Hàn Nguyệt uống thuốc xong, hắn nói.