"Liệt, anh thật đáng ghét đó, biết không! Rõ ràng là anh đã không sao rồi, vì sao còn muốn ngủ tới tận ba ngày chưa tỉnh?"
"Tên khốn kiếp nhà anh, anh còn không tỉnh lại, lão nương bỏ về Mỹ luôn đấy! Bà đây đã ném cả công việc và gia tộc để ở lại chăm sóc cho anh, anh lại còn chơi trò thử nhẫn nại với lão nương."
"Anh, có phải anh vẫn còn giận em vì không chịu nhận ra tình cảm của mình sớm hơn hay không? Vậy nên mới không chịu mở mắt nhìn em một cái."
"Anh, em sai rồi. Anh đừng ngủ nữa được không!"
Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi bên giường bệnh. Cô áp má lên bàn tay của Hiên Viên Liệt. Miệng không ngừng thủ thỉ.
Ba ngày trước, nhờ có Tư Đồ Lăng Tuyết hiến máu, ca phẫu thuật của Hiên Viên Liệt thành công.
Lúc đi ra, khuôn mặt Tư Đồ Lăng Tuyết có chút trắng bệch vì thiếu máu. Cô được Sarah Tư Đặc đưa về phòng nghỉ ngơi. Còn Hiên Viên Liệt đang hôn mê sâu thì được chuyển về phòng ICU theo lệnh Tô Viên Viên để theo dõi thêm.
Sau khi cuộc phẫu thuật ổn thỏa, Lam Đình Ngạn và Edward đã nhanh chóng báo cáo về tổng bộ về việc của Hiên Viên Liệt và ngăn chặn thông tin bị lộ ra bên ngoài để tránh cho việc kẻ thù nhòm ngó.
Kể từ khi đó đến bây giờ, Hiên Viên Liệt đã hôn mê ba ngày chưa tỉnh. Trong ba ngày qua, Tư Đồ Lăng Tuyết lúc nào cũng túc trực bên giường bệnh, rất ít khi rời đi.
Và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, trong lúc đôi trẻ đang "tâm sự" với nhau thì ở ngoài cửa, có ba kẻ không biết tốt xấu đang ngồi nghe lén.
"Này họ Lam kia, cậu thực sự cảm thấy hai người trong phòng chính là hắc đạo đế vương cùng ông hoàng giới kinh doanh hay sao? So với ngày thường tôi thấy và ba hôm nay thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực." Sarah Tư Đặc là người đầu tiên lên tiếng. Cô ấy huých tay Lam Đình Ngạn mà hỏi.
"Chị nói đúng, Lý đại thiếu phu nhân. Cũng may lúc nãy tôi đã kiểm tra CCTV của bệnh viện, xác định chính là bọn họ. Thật đúng là được một phen kinh hỷ." Lam Đình Ngạn cũng gật gù đầy đồng tình.
Và cuối cùng là Edward: "Tổng kết lại một hồi. Chúng ta có thể kết luận như sau: Năng lực của tình yêu thật quá cường đại. Nó có thể khiến cho chúng ta biến thành một người hoàn toàn khác."
Cả ba nhìn nhau gật đầu.
Im lặng, một hồi im lặng, trong phòng im lặng, ngoài phòng cũng im lặng.
"Chẳng có gì hay ho nữa. Em vẫn là nên đi đặt thêm một phòng bệnh thì tốt hơn." Sarah Tư Đặc đứng dậy, phủi phủi tay.
"Hể, chị có bệnh nhân sao, Lý đại thiếu phu nhân?" Lam Đình Ngạn thấy cô đã đứng dậy thì tò mò hỏi.
"Ừ." Sarah Tư Đặc tùy tiện gật đầu.
"Ai thế?"
"Hiên Viên Ngạo Thiên."
"Ngạo Thiên bá bá bị làm sao à?"
"Hiện tại thì chưa nhưng tương lai sẽ có."
"Là ý gì?"
"Nhập viện do bị đánh hội đồng."
"Ồ." Lam Đình Ngạn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Con làm cha chịu. Xách mất nữ nhi nhà người ta đi thì bị đánh là phải.
Trong khi Lam Đình Ngạn đang vẽ nên biểu cảm "đó là lẽ đương nhiên" trên khuôn mặt thì trong phòng truyền ra tiếng kêu thất thanh của Tư Đồ Lăng Tuyết.
Ba người ở ngoài nghe động liền vội vã chạy vào trong.
Chỉ thấy, trên giường bệnh, Hiên Viên Liệt vốn đang hôn mê đã tỉnh lại từ lúc nào.
Cả ba đều sửng sốt. Sau đó, Lam Đình Ngạn và Edward kích động lao đến bên giường bệnh.
"Lão đại, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi."
"Kelvin, cậu thấy có chỗ nào không khỏe, nói tôi nghe xem?"
"Anh có đói không? Hay là để em..."
Hàng loạt những câu hỏi trút xuống như mưa khiến Hiên Viên Liệt không nhịn được mà cau mày.
Cũng may có Sarah Tư Đặc biết điều, nhanh chóng tới kéo hai kẻ ngốc kia đi tìm Tô Viên Viên.
Trong phòng chỉ còn lại Hiên Viên Liệt và Tư Đồ Lăng Tuyết.
Cô đứng nhìn hắn.
Hắn ngồi trên giường nhìn cô.
Thật lâu sau đó, Hiên Viên Liệt vươn tay, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
"Ấy đừng, vết thương của anh..." Lúc này, khi Tư Đồ Lăng Tuyết nhớ tới hắn vẫn đang bị thương thì hoảng hốt kêu lên. Thế nhưng, cô còn chưa kịp nói hết thì Hiên Viên Liệt đã đặt một ngón tay lên môi cô, ra dấu im lặng.
Tư Đồ Lăng Tuyết cũng ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Cằm của cô bị Hiên Viên Liệt nâng lên. Hắn tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt cô một hồi, cuối cùng lại nói: "Sao lại xanh xao thế này! Em thật không biết chăm sóc cho bản thân gì cả!"
Tư Đồ Lăng Tuyết cụp mắt xuống. Cô nhỏ giọng: "Anh như vậy, em cũng chẳng thể yên tâm mà ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ."
Hiên Viên Liệt có chút sững sờ trước lời nói của cô. Hắn chậm rãi nói: "Xin lỗi! Để em lo lắng rồi."
"Không cần xin lỗi, không phải tại anh, là do em bất cẩn."
...
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Mãi cho đến khi Tư Đồ Lăng Tuyết ngẩng mặt lên, mắt cô nhìn vào đôi mắt xanh lục của Hiên Viên Liệt. Cô cất giọng nghiêm túc: "Em có một chuyện muốn nói với anh!"
"Ồ, là gì vậy?" Hiên Viên Liệt có chút không nén nổi tò mò.
Kỳ lạ! Hắn vừa mới tỉnh dậy liền cảm thấy rất kỳ lạ!
Đầu tiên là cô gái này rất ngoan ngoãn nghe lời hắn, y như một con mèo.
Bây giờ lại bày ra bộ dáng nghiêm túc như có chuyện trọng đại cần tuyên bố vậy.
Hắn thật sự rất muốn biết điều gì đã khiến cô như vậy. Do hắn cứu cô ư? Không đúng lắm!
Tư Đồ Lăng Tuyết hít một hơi dài để ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Liệt mà nói: "Hiên Viên Liệt... em yêu anh."
Sau khi nói xong, cô lập tức quan sát vẻ mặt của Hiên Viên Liệt.
Chỉ thấy hắn đơ ra một lúc, sau đó mỉm cười tự giễu và cuối cùng là đẩy cô ra để nằm xuống giường.
"Có lẽ là anh ngủ nhiều quá rồi nên mới mơ mộng thế này." Hiên Viên Liệt dứt khoát kéo chăn, xoay lưng về phía Tư Đồ Lăng Tuyết.
Tư Đồ Lăng Tuyết không tin nổi, trợn trừng mắt nhìn tên nam nhân nào đó.
Gì chứ? Chỉ là cô nói yêu hắn thôi mà, có cần tỏ vẻ khó tin như thế không.
Cô có chút tức giận rồi nha!
Và để xả tức đối với thái độ của Hiên Viên Liệt, Tư Đồ Lăng Tuyết lại dứt khoát lôi hắn ra khỏi chăn, cùng hắn đối chất: "Anh không có nằm mơ. Đây là chính miệng em nói."
"Làm sao anh có thể tin đây. Em có cách gì để chứng minh hay không?" Hiên Viên Liệt nhướn mày hỏi cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết khó xử. Cô cắn môi như đang ngẫm nghĩ, lại như đang đắn đo.
Nhìn phản ứng của cô, Hiên Viên Liệt đang định nằm xuống.
Ai ngờ, Tư Đồ Lăng Tuyết nhanh hơn một bước.
Cô túm lấy cổ áo của hắn, đôi môi mềm mại áp lên bạc môi mỏng. Sau đó, cái lưỡi đinh hương y như một con rắn cuốn lấy lưỡi hắn. Môi lưỡi kịch liệt dây dưa.