Tư Đồ Lăng Tuyết đi lên tầng cao nhất của khách sạn.
Ở đó, lão Trương là quản gia của ông bà cố đang đứng đợi cô.
Nhìn thấy Tư Đồ Lăng Tuyết đi đến, lão Trương cung kính cúi đầu: "Lăng Tuyết tiểu thư đã đến!"
"Ừm." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu: "Chúng ta cũng nên đi thôi. Đừng để ông bà cố đợi quá lâu."
"Vâng."
...
Bởi vì lo sợ đám Andre tập kích trên không, Tư Đồ Lăng Tuyết không dùng máy bay tư nhân mà đi bằng trực thăng mà ông bà cố phái đến.
Ngồi trên trực thăng, Tư Đồ Lăng Tuyết trầm tư quan sát phong cảnh bên ngoài.
Lão Trương ngồi đối diện thấy cô như vậy thì liền quân tâm mà hỏi: "Lăng Tuyết tiểu thư có tâm sự thì phải? Nếu như có thể, xin ngài hãy chia sẻ cùng tôi."
Tư Đồ Lăng Tuyết lắc đầu thở dài: "Ông không hiểu được đâu."
Lão Trương cũng chẳng thể nói gì thêm gì nữa.
Một tiếng sau đó, trực thăng đã đáp xuống nóc một căn biệt thự.
Đây chính là biệt thự Dương Hi.
Biệt thự Dương Hi còn được gọi là biệt uyển Dương Hi. Gọi là biệt uyển vì toàn bộ biệt thự được thiết kế theo phong cách Hy Lạp, có vườn hoa mẫu đơn rộng lớn, những chiếc cột phong cách cổ điển thẳng tắp nhau, mỗi chiếc cột cao lớn có sắc màu trắng tinh khôi khiến người khác phải tán thưởng. Tỉ lệ cân xứng của những chiếc cột trong tòa biệt thự toát ra sự cao quý và cá tính càng khiến biệt uyển Dương Hi như một tòa thành của một bậc vương tử, cao ngạo nhìn ra bốn hướng.
Khi Tư Đồ Lăng Tuyết đi vào vườn hoa mẫu đơn, Tiêu Đồng Hi đang yên tĩnh chơi đàn tranh.
Tư Đồ Lăng Tuyết khoát tay bảo lão Trương lui xuống, còn bản thân cô lại dựa vào một cây cột, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn.
Tiếng đàn của Tiêu Đồng Hi thê lương, ai oán đến xé ruột xé gan, đau thấu tâm can.
Tư Đồ Lăng Tuyết biết, lúc này, Tiêu Đồng Hi lại đang đau khổ nữa rồi.
Là vì James Andre và Sophia Andre mà đau khổ.
Mấy chục năm qua, Tiêu Đồng Hi vẫn luôn ăn năn vì cái chết của họ.
Cho đến khi tiếng đàn vừa dứt, Tư Đồ Lăng Tuyết mới mở mắt ra, bước vội đến trước mặt Tiêu Đồng Hi, ngoan ngoãn chào hỏi: "Bà cố, Tuyết Nhi đến thăm bà."
Tiêu Đồng Hi nhìn thấy đứa cháu cố gái yêu quý, tâm tình liền trở nên vui vẻ. Bà vội vàng kéo Tư Đồ Lăng Tuyết lại gần mình, tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới, có chút không vui mà nói: "Con lại gầy đi rồi. Người cao thì m mà gầy như vậy thật giống như cây sào ấy, rất khó coi."
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe thế cũng chỉ đành cười trừ. Biết làm thế nào được, từ nhỏ liền bị quẳng ở cô nhi viện, ăn uống không có dinh dưỡng, cô làm sao có thể béo được đây.
Quỷ quái hơn chính là, mười hai năm ở Cửu Lam gia tộc, cho dù có nhồi vào cô bao nhiêu thuốc bổ, áp dụng bao nhiêu thực đơn dinh dưỡng thì tốc độ tăng cân của cô cũng chậm như sên chạy.
Cơ thể nó miễn dịch với chất dinh dưỡng mà, trách được ai đây.
Tư Đồ Lăng Tuyết buồn cười lắc đầu.
Vốn dĩ, cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Ai ngờ, Tiêu Đồng Hi lại không chịu để yên: "Hừ, cũng tại thằng nhóc Hiên Viên Ngạo Thiên chết tiệt đó. Đang dưng lại lôi cháu cố gái của lão nương chạy tới chạy lui. Cái gì mà mời cựu sinh viên Harvard đến kèm cho con gái chứ. Với quyền lực của ngũ đại gia tộc, chẳng lẽ lại không mời nổi một giáo sư Harvard về. Chỉ khổ cháu cố của tôi. Mấy năm qua, nó ăn đồ Tây quen rồi, giờ lại bắt nó đi ăn mấy thứ nơi đất khách quê người ấy, nó ăn không quen, tự nhiên cũng sẽ gầy đi. Thật đúng là tức chết lão nương mà."
Tư Đồ Lăng Tuyết dở khóc dở cười nhìn Tiêu Đồng Hi. Nếu như nói Quý Nhã Quân yêu quý Hiên Viên Ngạo Thiên y như con đẻ thì Tiêu Đồng Hi lại chán ghét hắn như kiểu virus truyền nhiễm.
Và một trong những lí do khiến Tiêu Đồng Hi như vậy chính là bởi vì Hiên Viên Ngạo Thiên thường để con trai của hắn lăm le cháu cố của bà.
Cháu cố của bà chính là thiên chi kiêu nữ, là bảo bối của Tư Đồ gia tộc. Muốn lấy nó ư, nằm mơ đi.
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Đồng Hi, Tư Đồ Lăng Tuyết phải vội vã chuyển chủ đề, chỉ sợ bà cố nhà cô lại đem tổ tông đời Hiên Viên gia tộc ra chửi: "Bà cố, bà đừng cùng Ngạo Thiên thúc thúc so đo, không đáng. À, hay là để con đàn cho bà cố nghe nha, lâu rồi con chưa được đàn cho bà cố nghe."
Tiêu Đồng Hi nghe cô nói thế, tâm tình liền lập tức tốt lên. Bà đứng dậy, nhường ghế cho Tư Đồ Lăng Tuyết.
Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi xuống ghế, đeo móng gẩy vào ngón tay.
Mười ngón tay thanh mảnh của Tư Đồ Lăng Tuyết lướt nhẹ trên dây đàn. Cô cất giọng hát trong trẻo:
Sứ vẫn còn thơm thương thầm em anh nghẹn không nên lời
Ngỡ bóng hình em xinh đẹp sao, hoa mẫu đơn tuyệt vời
Nguyện cầu hương gốm bay thật xa cho muộn phiền khắp nơi
Bỗng hóa giấc mơ cho tâm hồn anh cũng thảnh thơi
Mỹ nhân lượn bay trên nền men, mang mùi hương nồng nàn
Nụ cười tươi sáng như nụ hoa nở khi đêm dần tàn
Mang tình yêu đến say mùi hương xa tầm với tay anh hình bóng em tan
Anh sẽ vẫn mãi mãi chờ, người ơi có hay không
Anh sẽ vẫn mãi mãi đợi, ngàn gió mát trên sông
Ẩn trong dòng chữ dưới đáy bình kia bảo sẽ đến khi
Ngày anh và em chẳng thể chia cách ly
Chỉ có anh luôn mãi chờ, ngày mưa sẽ qua đi
Ánh sáng trăng soi những gì ngàn năm vẫn luôn ghi
Vẻ đẹp Thanh Hoa mãi như lời ca không phôi phai chi
Hạnh phúc trên đôi mi...