"Như vậy không phải sẽ khiến cho cô ta sống dở chết dở hay sao! Chị Tuyết, chị thật lợi hại nha!" Phi Điểu Tường kinh ngạc thốt lên.
Mà Lâm Thiên Túng và Sarah Tư Đặc cũng đảo mắt nhìn nhau.
Phải là như vậy mới đúng là Tư Đồ Lăng Tuyết mà họ biết chứ!
Thế nhưng, trái ngược với vẻ mặt của ba người kia, Lý Tư Thần lại có vẻ trầm tư suy nghĩ. Lúc sau, anh quay sang hỏi Tư Đồ Lăng Tuyết: "Tiểu Tuyết, cậu mau nói rõ cho mình. Cậu đã cho cái gì vào ly rượu của Rose? Mình không tin là cậu sẽ tốt đến mức mời rượu đưa tiễn cô ta."
Một câu nói này của anh đã thành công khiến cho ba người kia chú ý.
Cũng đúng nha, đang dưng Lăng Tuyết lại rót rượu cho Rose uống. Muốn cùng cô ta tiễn biệt? Cậu ấy hẳn là không tốt đến mức đó đi.
Tư Đồ Lăng Tuyết đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, không dấu diếm mà nói: "Là giải dược của bán quy."
"Giải dược?" Sarah Tư Đặc gần như hét lên: "Tư Đồ Lăng Tuyết, rốt cục cậu đang chơi trò gì vậy? Cho cô ta uống độc rồi lại đưa thuốc giải. Não cậu có phải bị cửa kẹp rồi không!"
Đối với sự giận dữ của cô bạn, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Cậu cho rằng, mình sẽ để một kẻ nắm điểm yếu của tổ chức chạy long nhong bên ngoài."
Câu nói này khiến cho Sarah Tư Đặc ngạc nhiên.
"Bán quy sẽ khiến cho Rose sống không bằng chết. Tuy nhiên, nó có chu kì phát độc nhất định. Rose đã nắm được một yếu điểm của chúng ta. Cô ta còn tồn tại ngày nào thì chúng ta chưa thể yên tâm ngày đó. Vậy nên, mình đã đưa cho cô ta thuốc giải của bán quy. Chính là một loại xuân dược. Thế nhưng, một khi uống thuốc giải lại không thể giao hoan. Nếu không, sẽ chết bất đắc kì tử." Tư Đồ Lăng Tuyết tỉ mỉ giải thích.
Lời giải thích của cô đã hoàn toàn chấn an bốn người bạn.
Sarah Tư Đặc xoắn xoắn lọn tóc trong tay, giễu cợt mà nói: "Lăng Tuyết à, cậu cũng thật đủ ngoan. Khiến cho người ta sống không bằng chết rồi lại quay ra ban cho người ta một cái chết ô nhục thì cũng chỉ có cậu mới làm được mà thôi."
"Hừ, thế này cũng chẳng là gì. Nếu như một mạng người mà đổi lấy được sự trung thành của toàn bộ thành viên trong Hắc Dạ đế quốc chúng ta thì cũng là xứng đáng mà." Tư Đồ Lăng Tuyết đưa tay vuốt vuốt chiếc nhẫn hình phượng hoàng ở ngón áp út.
Chiếc nhẫn này vốn không phải là một chiếc nhẫn bình thường. Biểu tượng phượng hoàng trên đó chính là tượng trưng cho quyền lực tối cao của chủ nhân nó, vị thủ lĩnh của Hắc Dạ đế quốc - Diễm Phượng Selena.
Phi Điểu Tường vân vê chiếc dây chuyền trên cổ, khẽ cười mà nói: "Cả thể giới này chắc cũng chẳng ai ngờ được đâu nhỉ! Rằng, người luôn đối đầu cùng ngũ đại gia tộc, vị chủ thượng bí ẩn của Hắc Dạ đế quốc - Diễm Phượng Selena cùng hắc đạo đế vương, Tư Đồ gia tộc gia chủ - Tư Đồ Lăng Tuyết, hai mà lại chính là một người."
Lâm Thiên Túng sủng nịch vuốt tóc Phi Điểu Tường: "Tiểu Tường nói không sai. Ai mà ngờ được, hai kẻ luôn đối địch với nhau lại chính là cùng một người. Không biết là, sau khi ba mẹ cậu biết cậu chính là Selena thì có bị tức chết hay không nữa."
"Sẽ không." Tư Đồ Lăng Tuyết cười nhạt: "Ba ba và mụ mụ rất hiểu mình. Họ biết rõ mình làm bất cứ việc gì cũng sẽ có dụng ý của nó. Vậy nên, họ sẽ không trách cứ mình đâu."
"Ngược lại là, mình có chuyện cần hỏi các cậu đây." Tư Đồ Lăng Tuyết nói tiếp: "Tên Hải Đông kia đâu rồi. Lôi hắn ra đây giải quyết luôn một thể."
Lý Tư Thần luôn im lặng, bây giờ mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu đến muộn rồi. Hắn đã bị Tiểu Hắc, Tiểu Bạch nhà cậu ăn sạch rồi, chỉ còn một đống máu loãng thôi."
"Ồ, chúng càng ngày càng háu ăn đấy!" Đối với lời nói của Lý Tư Thần, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không tỏ quá nhiều thái độ. Mà cho dù có tỏ thái độ cũng chẳng thể trách được Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Bởi vì chúng chỉ là một con sói và một con sư tử.
Thực ra, Selena đại nhân nhà ta có sở thích rất kì dị.
Cô rất thích động vật. Thế nhưng lại không đi nuôi chó mèo hay cái gì đó đại loại như vậy. Ngược lại, cô đi nuôi một con sư tử Barbary, một con sói Tây Tạng, một con bọ cạp Stalker, một con đại bàng hoàng đế phương Đông và một con rắn Trúc Diệp Thanh.
Mấy con vật này đối với người ngoài thì rất hung dữ nhưng đối với Tư Đồ Lăng Tuyết thì lại ngoan ngoan như chó con. Chính vì vậy mà cô cũng dành cho chúng muôn vàn sự sủng ái. (Đại tỷ, chị sủng em trai, sủng vật nuôi nhưng sao lại không dành sự chú ý cho Liệt ca nhà ta một chút vậy trời)
"Mà, nếu Tiểu Hắc, Tiểu Bạch đã xử lí Hải Đông thì cậu cũng mau mau dọn dẹp bang Xích Hải đi chứ nhỉ! Mình không muốn những kẻ nắm được thóp của Hắc Dạ đế quốc chúng ta được phép tồn tại trên cõi đời này." Tư Đồ Lăng Tuyết hôn nhẹ lên mặt nhẫn phượng hoàng.