Tối hôm đó, Hiên Viên gia tộc.
Hiên Viên Liệt ngồi trong phòng khách. Trên người hắn là bộ vest màu đen được cắt may thủ công một cách tỉ mỉ.
Hắn giơ tay lên xem đồng hồ. Đã giờ tối rồi. Tuyết, hẳn là phải xong rồi chứ nhỉ!
"Thiếu gia, không bằng để tôi lên gọi Lăng Tuyết điện hạ?" Dì Tề đứng sau lưng, thấy hắn có vẻ sốt ruột liền gợi ý.
"Không cần. Có lẽ cô ấy sắp xong rồi." Hiên Viên Liệt lắc đầu.
"Cộp, cộp." Đúng lúc này, sau lưng hắn vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà.
Hiên Viên Liệt quay đầu lại nhìn.
Tư Đồ Lăng Tuyết từ trên cầu thang bước xuống.
Cô mặc một bộ váy đầm đen tuyền với thiết kế cổ chữ V đơn giản, khảm kim cương theo hình cánh hoa trên vai, khẽ phất phơ theo làn gió, như là làn váy của nữ thần ánh trăng lay động theo gió mà nhảy múa phiêu dật, tản mác ra khí chất cao quý, tôn lên làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc . Mái tóc xoăn gợn sóng xoã ra, dài đến thắt lưng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ càng làm nổi bật nét đẹp trời sinh.
Trông Tư Đồ Lăng Tuyết lúc này đẹp tựa như thiên tiên giáng trần vậy.
Hiên Viên Liệt nhìn cô đến ngây ngốc.
Cả dì Tề ở phía sau cũng sững người. Bà chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp đến như vậy.
Tư Đồ Lăng Tuyết bước đến bên Hiên Viên Liệt.
Dì Tề nhìn cảnh này mà thầm cảm thán: "Trông Lăng Tuyết điện hạ và đại thiếu gia thật là xứng đôi. Hai người đứng cạnh nhau nhìn rất hợp."
"Tuyết, chúng ta đi thôi." Hiên Viên Liệt nói với Tư Đồ Lăng Tuyết.
Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Cô quay sang dì Tề: "Dì Tề, bọn con xin phép đi."
"Vâng. Đại thiếu gia, Lăng Tuyết điện hạ đi cẩn thận." Dì Tề tiễn hai người ra cổng.
Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Liệt cùng lên xe, rời đi.
Ngồi trên xe, Tư Đồ Lăng Tuyết xem qua một lượt những thông tin về tập đoàn Hạ thị.
"Tập đoàn này, tuy không thể bằng được ngũ đại gia tộc nhưng mà cũng không tồi đâu." Cô nhận xét.
"Chủ tịch tập đoàn Hạ thị - Hạ Chính Hoa là một người vô cùng lão luyện trong kinh doanh. Không thể coi thường được đâu." Hiên Viên Liệt nói.
"Chậc, có thể được ông hoàng giới kinh doanh đây khen ngợi như vậy. Tôi thật sự háo hức muốn gặp người đàn ông tên Hạ Chính Hoa đó." Tư Đồ Lăng Tuyết tỏ ra hứng thú: "Chẳng qua, ông ta chỉ có mỗi một đứa con gái mười lăm tuổi. Sau này Hạ thị không biết sẽ ra sao đây!"
"Có lẽ ông ta sẽ tìm một người con rể đủ khả năng để lãnh đạo tập đoàn." Hiên Viên Liệt cho ý kiến.
Nghe hắn nói thế, Tư Đồ Lăng Tuyết liền giễu cợt: "Không biết là Liệt thiếu đây có vinh dự được lọt vào mắt xanh của Hạ Chính Hoa không nhỉ?"
"Ồ, biết đâu đấy!" Hiên Viên Liệt thuận thế mà nói. Sau đó liền quan sát sắc mặt cô.
Thực ra, hắn nhớ rất rõ vẻ mặt không vui của cô tối qua khi hỏi hắn: "Anh yêu tôi chỉ là vì lời hứa thôi sao?"
Lúc đó, hắn liền nghi ngờ, liệu cô có phải hay không cũng có cảm giác với hắn.
Vậy nên, hắn muốn thử một lần.
Và, quả nhiên, khuôn mặt Tư Đồ Lăng Tuyết lộ vẻ khó chịu. Cô bực dọc hỏi hắn: "Anh thực sự có ý định như vậy?"
Nhìn cô mà Hiên Viên Liệt vui như mở hội.
Không phải là cô không có cảm giác với hắn.
Tận lực đè nén cảm giác vui mừng hiện lên trên mặt, Hiên Viên Liệt kéo cô vào lòng, sủng nịch nói: "Yên tâm đi, bảo bối! Anh không có ý định làm con rể Hạ Chính Hoa, cũng không bao giờ kết hôn với con gái ông ta - Hạ Kiều Kiều. Bởi vì, người con gái anh yêu và muốn cùng đi hết cuộc đời chính là em - Tư Đồ Lăng Tuyết." ( Ngọt chết ta! Liệt ca, anh thực sự là ông hoàng thương giới sao. Em thấy anh giống tiểu bạch kiểm biết nịnh nọt phụ nữ hơn đấy!)
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe hắn nói liền cảm thấy vui mừng. Thế nhưng, cô nhanh chóng đẩy hắn ra: "Anh không có ý định làm con rể của Hạ Chính Hoa thì liên quan gì đến tôi. Mau buông ra, đồ lưu manh này. Paul đang nhìn kia kìa."
"Đại thiếu gia, Lăng Tuyết điện hạ, hai người cứ tiếp tục đi. Tôi không nhìn thấy gì hết." Paul lái xe ngồi đằng trước cười ha hả. Trước khi đi, chủ nhân đã dặn, phải tạo cơ hội gần gũi giữa đại thiếu gia và Lăng Tuyết điện hạ mọi lúc mọi nơi.
Mà Hiên Viên Liệt cũng thuận thế nói với Tư Đồ Lăng Tuyết: "Thấy chưa. Anh ta không nhìn thấy gì hết. Huống gì, sao em lại nói là không liên quan đến em. Em chính là vợ tương lai của anh, là thiếu phu nhân tương lai của Hiên Viên gia tộc đấy!"
"Ai thèm làm vợ anh chứ!"
"Em chứ ai." Hiên Viên Liệt lộ rõ vẻ lưu manh.
"Anh là đồ lưu manh vô sỉ, đồ mặt dày không biết xấu hổ." Tư Đồ Lăng Tuyết tức giận quát.
"Nương tử quá khen." Hiên Viên Liệt càng mặt dày.
Tư Đồ Lăng Tuyết tức đến hộc máu.
...
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước biệt thự Hạ gia.
Tư Đồ Lăng Tuyết khoác tay Hiên Viên Liệt cùng bước vào.
Ngay khi họ xuất hiện trong buổi tiệc liền thu hút những con mắt ở đó.
"A, là Hiên Viên tiên sinh."
"Liệt thiếu kìa, Liệt thiếu kìa!"
"Anh ấy thật là đẹp trai quá đi!"
"Cô gái đi bên cạnh anh ta là ai vậy?"
"Không biết nữa. Xinh đẹp như vậy. Chắc là một thiên kim tiểu thư nào đó."
"Hừ, thiên kim tiểu thư cái gì. Theo tôi thấy, cái loại này nói trắng ra chính là minh tinh vì tiền đồ mà đeo bám Liệt thiếu!"
"Đúng đó! Đúng đó!"
Hàng loạt những lời bàn tán, thiện ý có, ác ý có vang lên.
Những lời bàn tán này lọt vào tai Tư Đồ Lăng Tuyết. Cô quay sang nhìn Hiên Viên Liệt: "Tưởng tôi là minh tinh trèo lên giường anh để đổi lấy tiền đồ sao? Trí tưởng tượng của đám người này cũng thật phong phú quá đi."
"Haha, miệng lưỡi thiên hạ khó quản. Nếu có nhân vật nào trong hắc đạo ở đây thì thân phận đế vương thế giới ngầm của em sẽ được xác định ngay thôi. Nhưng mà, đó không phải là điều em muốn phải không nào." Hiên Viên Liệt ở bên tai cô cười mà nói.
Đúng lúc này, có một cô gái tầm mười lăm tuổi đi về phía hai người.
Cô ta đẩy Tư Đồ Lăng Tuyết sang một bên mà nhào vào trong lòng Hiên Viên Liệt.
"Anh Liệt, Kiều Kiều rất là nhớ anh nha!" Cô ta nũng nịu nói.
Tư Đồ Lăng Tuyết vừa bị đẩy một cái cho nên cực kì khó chịu. Đang định quay ra nói lí với cô gái kia thì lại nhận ra cô ta chính là thiên kim đại tiểu thư của Hạ gia - Hạ Kiều Kiều mà cô đã thấy trên ảnh.
Hạ Kiều Kiều cư nhiên lại dám nhào vào lòng Hiên Viên Liệt như thế.
Chẳng lẽ cô ta có quen biết với Hiên Viên Liệt hay sao?