Khoan đã...sao tự nhiên cô lại nghĩ đến tên chết bầm Hiên Viên Liệt kia chứ? Không được, không được. Tư Đồ Lăng Tuyết, mày không thể để tên ôn thần đó làm nhiễu loạn tâm trí được.
"Chị Tuyết, cẩn thận phía sau." Trong lúc Tư Đồ Lăng Tuyết còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong dòng suy nghĩ thì tiếng gọi của Hàn Tiêu Tiêu đã kéo cô trở lại thực tại. Một viên đạn bay về phía cô. Theo bản năng, cô nhích người sang một bên. Viên đạn sượt qua cánh tay, cắm vào thân cây.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn viên đạn rồi lại nhìn về phía tên sát thủ vừa bắn lén mình. Sắc mặt cô lạnh tanh. Dám bắt lén cô. Giỏi lắm!
Cô rút nhuyễn tiên trên đai lưng , quật lên một thân cây gần đó. Thân cây bị tróc ra, chứng tỏ cô dùng lực rất mạnh, biểu thị cho việc cô đang tức giận.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn chằm chằm vào tên sát thủ. Sau đó, cô vung roi lên. Nhuyễn tiên quật trúng lồng ngực của tên sát thủ. Hắn ngã lăn ra chết.
Cùng lúc đó, một tên sát thủ khác đột nhiên xông tới. Hắn cuồng nộ mà hét lên: "Tư Đồ Lăng Tuyết, mày chết đi."
Tư Đồ Lăng Tuyết cười lạnh. Muốn lấy mạng cô? Còn non lắm!
Tư Đồ Lăng Tuyết thu nhuyễn tiên lại. Ngược lại, rút ra một thanh kiếm ngắn. Cô lạnh giọng nói: "Gắng gượng thật đấy! Chẳng qua...không biết lượng sức." Dứt lời, cô vung kiếm lên.
"Keng." Một tiếng động lớn vang lên.
Sắc mặt của tên sát thủ cứng đờ. Khuôn mặt hắn lộ rõ sự đau đớn tột cùng. Hắn đứng im không nhúc nhích. Sau đó, "Bộp" một tiếng. Đầu tên sát thủ lìa khỏi cổ. Máu của hắn bắn ra khắp nơi. Chẳng mấy chốc, cả một vùng loang lổ là máu. Một giọt máu bắn lên khóe miệng của cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm đi giọt máu đó.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt những người xung quanh khiến cả nhóm Hàn Tiêu Tiêu lẫn đám sát thủ rùng mình.
Tư Đồ Lăng Tuyết chính là ác quỷ.
Cả hắc đạo chi giới, ai ai mà chẳng biết vị hắc đạo đế vương này là người đáng sợ vô cùng. Giết người mặt không đổi sắc. Thậm chí, người này còn có nhiều thủ đoạn khiến cho người ta sống không bằng chết.
Nghe nói, cô ta từng ăn thịt sói.
Nghe nói, cô ta từng uống độc rắn.
Nghe nói, cô ta đã từng giết chú mình rồi chặt xác thành trăm mảnh.
Nghe nói, cô ta đã từng bắt thím của mình uống máu người. Mà máu đó là máu của chồng bà ta.
Nghe nói...
Vì rất nhiều cái "nghe nói" thật thật giả giả mà người trong hắc đạo đã đặt cho cô một biệt danh: Đứa con của quỷ.
Tư Đồ Lăng Tuyết là đứa con của quỷ. Vậy nên, cô ta cũng chính là ác quỷ. Vậy nên, cô ta mới lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy. Bởi vì...đứa con của quỷ...thì làm gì có tình người.
...
Tư Đồ Lăng Tuyết chẳng quan tâm tới những ánh mắt đang nhìn mình. Cô tiến về phía đám sát thủ.
Một tên
Hai tên
Ba tên...lần lượt ngã xuống.
Cho tới khi đám sát thủ chỉ còn là những cái xác không còn nguyên vẹn.
Khuôn mặt Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn lạnh băng như không hề có chuyện gì xảy ra. Hồi lâu sau, cô mới cất kiếm đi, nói với Hàn Tiêu Tiêu: "Đứng đơ ra như khúc gỗ thế để làm gì. Xe đã phát nổ rồi, còn không gọi đám người hộ tống đó tới đây. Chẳng lẽ lại muốn đi bộ về Hiên Viên gia tộc."
Rồi, cô khẽ cười, nói: "Đã nói là chị chỉ cần đứng xem thôi, đừng lo. Vậy mà cuối cùng thì sao đây, đứng im không nhúc để cho chị một mình dẹp loạn. Đúng là hay nhỉ!"
Trong giọng nói lộ rõ vẻ đùa cợt. Biểu cảm so với lúc nãy khác xa một trời một vực. Nhóm Hàn Tiêu Tiêu vẫn đứng chết trân. Tư Đồ Lăng Tuyết buồn cười. Có cần nhất thiết phải làm ra vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh hay không. Cô tiến lên, tay quơ quơ trước mặt Hàn Tiêu Tiêu. Không có phản ứng gì. Cuối cùng, cô giơ tay lên búng vào trán Hàn Tiêu Tiêu một cái.
"Đau." Hàn Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng kháng nghị.
Tư Đồ Lăng Tuyết thở phào. Cuối cùng cũng có phản ứng rồi. Cô còn tưởng cô nhóc này bị liệt cung phản xạ luôn rồi chứ.
Bạch Cảnh Phong nhanh chóng lấy bộ đàm liên lạc với đám vệ sĩ. Một lát sau, mười chiếc ô tô đi tới. Cửa xe mở ra, hơn vệ sĩ đi xuống.
"Lăng Tuyết điện hạ, các vị đương gia." Họ nhất loạt cung kính cúi đầu.
"Cho người đến xử lí hiện trường nơi này đi. Làm sạch sẽ một chút. Để lũ chó săn biết chuyện này thì không hay đâu." Tư Đồ Lăng Tuyết dặn dò.
"Vâng." Họ nhất loạt hô to.
"Ồ? Nghe lời vậy à?" Tư Đồ Lăng Tuyết nhướng mày. Tuy cô là hắc đạo đế vương nhưng ở trong tổ chức Dạ Ảnh cùng lắm chỉ là một người ngoài. Sao lời cô nói mà bọn họ nghe theo răm rắp như cún con thế này?
"Lăng Tuyết điện hạ, chúng tôi đương nhiên là phải nghe lời cô rồi. Cô chính là khách của Ngạo Thiên đại nhân mà." Một người trong số đó tiến lên giải thích. Sau đó, trong lòng anh ta còn bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, cô còn là đại tẩu của chúng tôi. Lão đại mà biết chúng tôi không nghe lời cô thì chúng tôi sẽ bị thê thảm mất." Câu này anh ta không nói ra miệng. Bởi vì trên dưới tổ chức đều biết, quan hệ giữa Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Liệt vốn không được tốt.
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe thế cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô kéo tay Hàn Tiêu Tiêu: "Vậy thì chúng ta cũng nên đi thôi. Có lẽ Ngạo Thiên thúc thúc đã chờ lâu lắm rồi."
Sau khi đã ngồi yên vị trong xe. Tư Đồ Lăng Tuyết mới quay sang hỏi với Hàn Tiêu Tiêu: "Em muốn nói với chị điều gì?"
"Chị thật tàn nhẫn." Hồi lâu sau, Hàn Tiêu Tiêu mới chậm rãi lên tiếng.
"Ở trong giới hắc đạo này, có ai không tàn nhẫn! Em là người đứng đầu của Chu Tước tổ. Thiết nghĩ, đạo lý này cũng không xa lạ với em chứ nhỉ? " Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh nhạt nói.
"Nhưng cách thức của chị thật quá độc ác. Ít nhất thì em vẫn giữ cho xác của họ còn nguyên vẹn." Hàn Tiêu Tiêu vẫn không chịu thua.
"Giữ xác còn nguyên vẹn? Giữ xác còn nguyên vẹn thì người có sống lại không? Giữ xác còn nguyên vẹn thì họ có được chôn cất tử tế không?" Tư Đồ Lăng Tuyết nói một tràng.
Hàn Tiêu Tiêu á khẩu.
"Tiêu Tiêu, nếu có thể, chẳng ai muốn giết người cả. Nhưng một khi đã bước chân vào hắc đạo là bước vào thế giới của máu tanh, tranh đoạt và quyền lực. Lòng tham của con người là vô đáy, chúng ta không hại họ nhưng chắc gì họ đã không hại chúng ta. Chẳng lẽ chỉ vì chút lòng nhân từ mà vứt bỏ cả mạng sống?"
"Nếu đã không muốn giết người, thì vì sao chị lại dấn thân vào hắc đạo?" Hàn Tiêu Tiêu hỏi ngược lại.
"Em đừng quên xuất thân của chị." Tư Đồ Lăng Tuyết nhắc nhở một câu.
Hàn Tiêu Tiêu ngộ ra.
Tư Đồ Lăng Tuyết là đích trưởng nữ của Tư Đồ gia tộc. Mà Tư Đồ gia tộc đã ở hắc đạo xưng hùng xưng bá từ năm trước. Hay nói cách khác, cai quản hắc đạo là nghĩa vụ mà Tư Đồ gia tộc phải thực hiện.
Tư Đồ gia tộc vốn dĩ thuộc hắc đạo. Những người con sinh ra ở Tư Đồ gia tộc đã được định sẵn sẽ là người của hắc đạo. Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không ngoại lệ.
"Thế nhưng, chị chưa từng oán trách vận mệnh bất công. Nếu vận mệnh đã mang đến cho ta đau khổ thì hãy biết nó thành vui vẻ. Chị đã thích nghi với thân phận của mình từ khi sinh ra rồi. Còn về việc tàn nhẫn. Tiêu Tiêu, em phải hiểu, chị không muốn tàn nhẫn. Nhưng chị là đế vương. Quân không nghiêm thì làm sao thần nghe lệnh, làm sao được lòng dân. Vậy nên, chị không thể không tàn nhẫn." Tư Đồ Lăng Tuyết thở dài.
Cô nói tiếp: "Việc chị trở thành hắc đạo đế vương cũng là bất đắc dĩ. Một năm trước, khi chị cùng các bạn đem binh đến huyết tẩy Tư Đồ gia tộc, chị đã được định sẵn sẽ phải ngồi vào cái ghế đó rồi. Nếu người huyết tẩy gia tộc lúc đó là ba chị thì cho dù đúng hay sai ông cũng bị cho là một kẻ "huynh đệ tương tàn", một kẻ phản tộc. Còn nếu là chị thì lại khác, chị vẫn chưa được công nhận về thân phận ở Tư Đồ gia tộc nên hành động đó chỉ được coi là báo thù cho những bất công chị đã phải chịu mà thôi. Sau đó, ba chị đã bị ép phải rời khỏi cái ghế hắc đạo đế vương vì kế hoạch bảo vệ người thừa kế của ông. Cả nhị thúc, tam thúc cũng không thể thay thế vì họ cũng tham gia. Tiểu Vũ lại không đủ kinh nghiệm. Và thế là chị đã trở thành hắc đạo đế vương cho đến khi Tiểu Vũ đủ tuổi."
"Chị Tuyết, vậy tức là chị đã đau khổ để người khác được hạnh phúc sao?" Hàn Tiêu Tiêu nghẹn lời. Cô hay cùng chị họ Hàn Đế Lan nói chuyện về Tư Đồ Lăng Tuyết. Cô tưởng là mình hiểu rất rõ chị ấy, hóa ra cô chẳng hiểu gì cả.
"Nói đau khổ thì hơi quá rồi! Chị chỉ hơi thiệt thòi mà thôi. Được rồi, đừng nói chuyện về quá khứ nữa. Chị lo nhất chính là việc hôm nay. Chốc nữa đến Hiên Viên gia tộc phải bàn bạc với Ngạo Thiên thúc thúc mới được." Tư Đồ Lăng Tuyết khẽ cười.