Chương
Tiêu Nhi ngượng ngùng cười một tiếng: “Thật ra thì, bắt đầu từ khi tôi tiếp nhận lời mời làm việc của STAR, thì tôi đã có ý định này rồi. Tôi đã từng nhìn thấy căn Thục Lĩnh của Phần Trại, thật sự là tuyệt vời vô cùng, tôi biết các cô còn có rất nhiều căn cứ như vậy ở khắp nơi trên toàn thế giới này.
Mặc dù trước mặt tình hình của Phần Trại có vẻ như không tệ, nhưng hiện tại đổi mới khoa học kỹ thuật tân tiến cùng với nhịp điệu cuộc sống càng lúc càng nhanh, nếu như Phấn Trại vẫn tiếp tục giậm chân tại chỗ không muốn vươn lên, từ chối hợp tác với phía bên ngoài, sợ rằng sẽ bỏ qua cơ hội phát triển tốt nhất, cho nên khi đó tôi chỉ muốn thúc đẩy nhanh việc hợp tác với các cô.
Chẳng qua là lúc ấy tôi cũng không biết mình với STAR lại có duyên phận như vậy.”
“Chuyện này có thể nói là mọi chuyện tự khắc có ông trời sắp đặt!” Lan Tổ Tuyền thở dài một câu, cô lật từng trang từng trang một xem qua bản kế hoạch, ánh mắt từ chăm chú đọc lúc ban đầu dần dần chuyển sang sáng lên, rồi tán thưởng: “Cô Nhi, cô quả thật là xuất sắc. Bản kế hoạch này bất kể là lập ý hay là mục tiêu cũng đều vô cùng rõ ràng, hơn nữa khả năng tiến hành của mỗi một bước đi đều rất khả thi. Dựa theo cái kế hoạch này thì sau hai năm hợp tác, tài sản của chúng tôi và STAR ít nhất là sẽ tăng gấp đôi, năm năm có thể tăng gấp ba lần. Sự tiến bộ như vậy, trước đó chúng tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.”
Sau khi nghe xong tất cả mọi người đều không giấu được sự phấn khích trong mình, họ nhìn nhau trao đổi ánh mắt vui mừng với nhau. “Đúng vậy, Bởi vì tổng hợp và chia sẻ nguồn tài nguyên, hai bên chúng ta đều sẽ ít phải đi đường vòng rất nhiều. Cứ như vậy, hiệu suất sẽ được nâng cao, giá thành sản phẩm sẽ hạ xuống, lợi nhuận tự nhiên sẽ lớn hơn so với trước đó. Tiêu Nhi cười nói: “Tôi vốn cho là thuyết phục các cô sẽ rất khó khăn, cho nên đây cũng có thể xem như là quân lệnh mà tôi lập ra.”
“Rất tốt, thật sự là rất rất tốt.”
Lan Tổ Tuyên khen không ngớt miệng: “Cô Nhi, về phương diện thực hiện kế hoạch này tôi nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực phối hợp với cô. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ tôi sẽ cùng cô đi gặp tổng giám đốc Tổng, xem xem ý kiến của ông ấy như thế nào?”
trong lòng Lan Tổ Tuyên biết được, nếu như chuyện này không được Tổng Anh Hoa đồng ý, vậy thì cái kế hoạch này cũng chỉ có thể là một bản kế hoạch. Cô đại diện cho bà cụ đồng ý chuyện này, ít nhiều có chút khinh suất. Còn muốn Phấn Trại buông xuống sự tự trọng đi xin hợp tác, thì chuyện đó là hoàn toàn không thể được.
“Được, vậy bây giờ chúng ta qua đó.”
Trong phòng đọc sách.
Tổng Anh Hoa kiên nhẫn nghe xong bản kế hoạch của Tiêu Nhi và quan sát thái độ của Lan Tổ Tuyền, ông ta cổ đè xuống sóng gió kinh hoàng trong lòng: “Nghe hai người như vậy nói, giống như là nếu như không hợp tác thì chính là tôi tự mình từ bỏ, tự chặt đi cánh tay của mình sao? Nhưng tập đoàn Phần Trại và tập đoàn của chúng ta đều là những tập đoàn hàng đầu, trong quá trình hợp tác nhất định sẽ có rất nhiều ý kiến khác nhau, đến lúc đó có khi nào cái mất nhiều hơn cái được không?”
Ông ta cố hết sức nhẹ nhàng uyển chuyển nhìn qua Tiểu Nhi, trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự kiêng kỵ
Kenny nói rất đúng, ông ta không dễ dàng gì mới có thể tìm lại được đứa con gái quý báu này, nếu như thật sự phải đấu một phen, bố mẹ nhất định sẽ không bao giờ có thể thắng được. “Không thể nào.”
“Không thể nào.
Hai âm thanh của sự kiên định đồng thời vang lên, Tiêu Nhi và Lan Tô Tuyền nhìn nhau một cái, rồi hai người cùng lúc bật cười.
Lan tổ Tuyên mở miệng trước: “Tổng giám đốc Tổng, không giấu gì ông, tôi và cô Nhì đây vừa gặp mà như đã thân quen từ trước. Suy nghĩ và lý tưởng của chúng tôi rất giống nhau, năng lực cũng tương đương nhau, và quan trọng hơn hết chính là tôi hoàn toàn đồng ý với bản kế hoạch này của cô ấy. Tôi tin rằng trong tương lai khi hợp tác với nhau, chỉ cần chúng tôi không quên đi mục đích ban đầu, thì sẽ không có bất cứ một vấn đề nào xảy ra.
Tiêu Nhi gật đầu, cô tỏ vẻ đồng thuận rồi nói tiếp vào: “Đợi đến khi hợp tác được bắt đầu, người phụ trách của bên Phần Trại nhất định sẽ là Lan cô cô, tôi tin vào năng lực của cô ấy. Cho dù là trong quá trình thực hiện giữa chúng tôi có nảy nảy sinh tranh cãi, nhưng đến cuối cùng sẽ không làm ảnh hưởng đến kết quả của cuộc hợp tác”
Tổng Anh Hoa nhìn bộ dạng kiên quyết và ủng hộ giúp đỡ bệnh vực nhau của hai người, một tay ông che mặt lại, buồn bã ho nhẹ một cái: “Khụ khụ, khụ khụ khu
Chuyện này phải giải quyết thế nào?
Ông ta không muốn đồng ý chuyện này!
Tình hình hiện tại, hai người này vẫn đứng đợi ở đây, ông ta muốn lùi cũng lùi không được!
Cửa phòng đọc sách đột nhiên bị một người nào đó mở ra một cách thô bạo, Dương Liễu với bước chân nhanh nhẹn hừng hực xông vào.
“Cô cô, tôi không đồng ý! Cô có thể thay mặt bà cụ đồng ý, tôi cũng có thể thay mặt cả nhà họ Bạch chúng ta không đồng ý chuyện này!”
Dương Liễu nhìn qua Tổng Anh Hoa rồi nhìn qua bọn họ, ánh mắt sắc lạnh giống như băng: “STAR là cái thá gì chứ? Phấn Trại của chúng ta lợi hại hơn bọn họ nhiều. Chúng ta là một đất nước, bọn họ chẳng qua chỉ là một công ty mà thôi, dựa vào đầu mà muốn hợp tác với chúng ta cơ chứ.
Tổng Anh Hoa ngày người ra, ngay sau đó liên đứng dậy, giọng trầm thấp nói: “Cô không xem chúng tôi ra gì, chúng tôi cũng không xem các cô ra gì đó! Nếu như không phải vì con gái của tôi, cô nghĩ rang tôi sẽ đồng ý chuyện này sao?”
“Vậy càng tốt!” Dương Liễu gần cổ nói: “Dù sao thì không bên nào coi trọng bên nào, chúng ta vừa hay kết thúc ở đây đi!”
Tổng Anh Hoa trợn tròn con mắt nhìn, giống như giận đến mức không thể nói ra thành lời, ông đặt tay lên trước ngực, ông ta ho khan một cách dữ dội.
Kenny bị dọa đến mất hồn, vội vàng dìu ông ta ngồi xuống ghế, vừa rót nước vừa vỗ lưng ông ta. Lông mày của Tiêu Nhi và Lan Tổ Tuyền đồng thời nhíu lại.
Dương liễu vẻ khinh thường cười nhạo một tiếng: “A, một ông già đau ốm như ông, mà còn muốn hợp tác cùng với chúng tôi, có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày cơ chứ… “Hỗn láo!” Lan Tổ Tuyền giận dữ quát một câu, ánh mắt sắc bén lườm Dương Liễu một cái: “Cô nghĩ cô là cái thứ gì? cho dù STAR có từng có xích mích với Phần trại của chúng ta, tổng giám đốc Tổng cũng là tiền bối trong nghề, sao có thể để một đứa như cô mạo phạm
Dương Liễu bị ánh mắt sắc bén đó của cô lườm một cái, theo bản năng không dám nói gì thêm nữa.
Lan Tổ Tuyền quay đầu qua, hướng về phía của Tổng Anh Hoa và Tiêu Nhi mà cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, hai vị. Bởi vì Dương Liễu vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện bà cụ trúng độc nên đã thất lễ rồi.”
Cô vừa biết ơn vừa uy nghiêm, vừa ám chỉ sự xúc phạm đối với STAR trước đó, lại thành khẩn nói lời xin lỗi, cho dù ai cũng không bởi móc được gì cả.
“Nếu như bây giờ mọi người đều có ý kiến về đối phương, tôi ở giữa có một cách này, không bằng hai bên chúng ta tiến hàng một trận đấu sòng phẳng. Đến lúc đó ai thắng thì sẽ nghe theo người đó, được không?” Lan Tổ Tuyên về thăm dò nói.
Tống Anh Hoa họ họ vài cái mà không nói gì.
Dương Liêu nghếch mép, không dám nói gì lung tung nữa.