Chương : Tôi có một chuyện cần phải làm phiền tới cô
Nhưng người đàn ông không những không có biểu hiện ghét bỏ trên mặt, ngược lại còn ấm áp nói: “Cô cố ý đến gặp tôi. Chắc phải có một việc rất quan trọng. Đừng lo lắng, hãy suy nghĩ từ từ sau khi uống nước.” Ngô Đức Cường dụi mắt khó tin.
Cậu ba đang âm thầm chấp nhận những lời đạo đức giả này của cô ba sao? Nếu như anh ta không nghe lầm, cậu ba hiển nhiên là rất quan tâm đến cô ba! Lễ nào những chuyện tốt lành sắp đến rồi sao? Ôn Thục Nhi ngoan ngoấn gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ là không nhớ ra được. Nhơ được lại, nhất định sẽ nói cho anh biết.” “Ừm” Người đàn ông nhàn nhạt trả lời.
Nhìn cô uống nước xong vặn chặt nắp, anh nhẹ giọng nói: ‘Có một chuyện chắc là phải làm phiền cô.” “A? Chuyện gì vậy?” Ôn Thục Nhi lập tức ngồi thẳng dậy.
Kiến Phong chưa bao giờ nói lời nhờ vả Người đàn ông nhìn cô và nói nhỏ: “Tôi nhớ lần trước đến tiệm thuốc của ông bà, tôi thấy hai ông bà ngâm rất nhiều rắn trong bình, còn cả dược liệu như da rắn, mật rắn.
Tôi không biết những con rắn độc chết ở nhà, có thể phát huy được tác dụng gì không? ” “Hả?” Ôn Thục Nhi giật mình.
Chúa ơi! Cô đi từ xa đến, không phải chỉ vì lũ rắn sao? Mặc dù hầm rắn có thể giữ nhiệt độ đông đá ổn định, nhưng thời gian bảo quản quá lâu thì khi làm thuốc sẽ bị mất chất.
Chỉ là vừa rồi đã xảy ra chuyện khác, nên cô ngại không dám nói ra.
Hoäc Kiến Phong nhìn xuống dưới, thấy cô chần chừ chưa trả lời, liền hỏi: ‘Không cần sao?” “Tôi cần, quả thực là cần hơn lúc nào hết.” Ôn Thục Nhi lấy lại tinh thần, hỏi: “Thật sự có thể đưa cho tôi sao? Nhiều như vậy mà có thể đưa cho tôi hết sao?” Hoắc Kiến Phong gật đầu: “Ông bà không tiện tới đây, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu. Sau khi về, có thể chọn xem những con nào thích hợp. Sau đó, tôi sẽ sắp xếp người hỗ trợ cô.” Ôn Thục Nhi đang nghĩ tới gần ngàn con rắn này mình mà xử lý thì sẽ mệt chết, nghe vậy liền lập tức nheo mắt cười: ‘Kiến Phong, cám ơn anh! Anh thật rộng lượng và chu đáo.
Chuyện gì anh cũng suy nghĩ cho tôi. Trước đây tôi không biết những người ân cần xuất sắc là như thế nào, nhưng hiện tại tôi cảm thấy anh chính là người đó, xuất sắc nhất trên vũ trụ này! ” Ngô Đức Cường ôm trán không nói nên lời.
Cử chỉ và lời nói này của cô ba, khi nào có thể khéo léo và thông minh được như lúc cứu nguy trước đó thì tốt rồi…
Có điều, vẻ mặt của cậu ba có vẻ khá thoải mái sao? Đến một đèn đỏ phía trước, chiếc xe từ †ừ dừng lại.
Hoäc Kiến Phong liếc qua trung tâm mua sắm lớn ngoài cửa sổ, nói với tài xế: “Tới trung tâm mua sắm.” Ngô Đức Cường nghi ngờ liếc nhìn kính chiếu hậu, không hỏi nhiều.
Ôn Thục Nhi bất ngờ nói: “Kiến Phong, anh có việc gì sao? Vậy tôi tự mình đi về vậy.” “Không cần. Đi cùng nhau đi.” Hoắc Kiến Phong nói ngắn gọn.
Anh ấy định làm gì vậy nhỉ? Cô cúi đầu liếc nhìn bộ đồng phục học sinh bẩn thỉu của mình, đôi mắt híp lại.
Không phải anh ấy sẽ đưa đi gặp ai đó chứ… Quần áo của mình bẩn như vậy, có phải hơi quá đáng không? Ôn Thục Nhi trong lòng vướng bận, trên mặt chỉ ngoan ngoấn gật đầu: “Ồ, được thôi, tôi nghe theo anh vậy.” Trong khu mua sắm.
Một cửa hàng quần áo phụ nữ nổi tiếng.
Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng các con ma-nơ-canh trong cửa sổ trong suốt và các mẫu thời trang khác nhau trên giá trưng bày một cách đẹp mắt.
Ôn Thục Nhi tò mò nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên tia sáng: ‘Kiến Phong, đồ ở đây đẹp quát!” Cô cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Anh tới đây để mua thứ gì cho cô gái anh thích sao?” Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong chìm xuống: “Cô đang mong đợi tôi mua đồ cho những người phụ nữ khác?” “Tất nhiên là không rồi.” Ôn Thục Nhi vội xua tay: “Nhưng cô ấy là người phụ nữ anh thích, Kiến Phong, không phải người phụ nữ khác!” Tay nắm tay vịn của Hoắc Kiến Phong siết chặt, ánh mắt lại lạnh lùng.
Một nữ nhân viên mặc áo sơ mi và váy đi tới với nụ cười rất tươi và nói: “Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh?” Cô ta tự động bỏ qua Ngô Đức Cường và Ôn Thục Nhi đang đứng bên cạnh, trong mắt cô ta chỉ còn lại người đàn ông đẹp trai ngồi xe lăn.
Bộ vest được cắt may tỉ mỉ, màu đen trầm tĩnh và khí chất, tôn lên đầy đủ khí chất thanh lịch và cao quý của người đàn ông.
Ngay cả khi ngồi trên xe lăn, nó cũng không ảnh hưởng đến khí chất cao đến tận hai mét tám của anh.
Thoạt nhìn, đã biết đó là đại gia.