Chương : Gọi tôi là Kiến Phong
Hoäc Vân Hạo nói chuyện vô cùng hưng
phấn, lời nói vừa ra khỏi miệng lại lập tức hóa
thành một tiếng hét thảm: “Ái da! Chú ba,
đau quá, đau…”
Suýt chút nữa anh ta đã nhảy cẵng lên,
thế nhưng động một tý lại bị nắm kéo càng
đau hơn, gấp đến mức trên đầu đổ đầy mồ
hôi lạnh.
“Buông tay, chú mau buông tay ra đi…”
Anh ta tức giận gào thét.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong nhìn chằm
chằm vào anh ta, phun ra từng câu từng chữ
lạnh như băng: “Còn dám mạo phạm nữa, tôi
sẽ để cho cậu đón nhận kết quả giống như
những tên kia đấy.”
Ánh mắt anh lạnh băng như tuyết, sâu
thẳm giống như có thể hút cả linh hồn của
người khác vào đó vậy.
Hoäc Vân Hạo run lập cập, vô cùng sợ
hãi cúi thấp xuống, dùng sức gật đầu cầu xin
tha thứ: “Biết… biết rồi ạ! Chú ba, là cháu sai
rồi, cháu không dám nữa…”
Mãi đến khi anh ta đau đến mức chảy
nước mắt, người đàn ông mới chán ghét hất
anh ta ra, sau đó được Ngô Đức Cường đẩy
rời khỏi.
Hoäc Vân Hạo ôm lấy bàn tay bị trật
khớp, đau đến mức co quắp lại, nhìn bóng
lưng rời đi của hai người họ, ánh mắt hiện lên
vẻ nham hiểm.
Đồ tàn phế đáng chết, cứ đợi đấy cho tôi!
Trên đường Lâm Quang Kiến, dưới bóng
cây cao lớn.
Ngô Đức Cường vừa đẩy Hoắc Kiến
Phong đi về phía biệt thự Nam Uyển vừa hiếu
kỳ nói: “Cậu ba, vừa rồi cậu nói những
chuyện phong thủy kia đều là thật sao? Vậy
sau này chúng ta có phải thật sự cần xây
một ngọn núi nhỏ ở cấm địa không?”
Hoäc Kiến Phong nghiêng đầu, lạnh nhạt
nhìn anh ta: “Chẳng phải vừa rồi anh nói
chuyện mạch lạc lắm sao? Anh nghĩ phong
thủy là cái gì?”
Ngô Đức Cường ngượng ngùng gãi đầu:
“Cậu ba, cậu đừng cười tôi mà. Những
chuyện huyền bí như phong thủy thì tôi làm
sao hiểu được chứ, vừa rồi chỉ nói theo cậu
mà thôi.”
Cả phòng ai nấy đều nhìn chằm chằm
vào mình, anh ta cũng không thể để cậu chủ
của mình cô đơn chiến đấu được chứ.
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong khẽ tối
xuống: “Tất cả mọi học vấn, cuối cùng đều
không thoát khỏi một chữ “người”. Chỉ cần
anh ở đây mà lòng không tạp niệm, một lòng
hướng thiện thì phong thủy đương nhiên sẽ
không tệ.”
“À” Ngô Đức Cường bừng tỉnh hiểu ra:
“Nhưng mà bây giờ người ở đây đều có ý
xấu, cho dù mời thần Kim La đến trấn giữ thì
cũng sẽ có người âm thầm làm chuyện xấu
mà thôi. Đương nhiên sẽ xuất hiện tình trạng
phong thủy không tốt, nhà cửa không yên, có
đúng không?”
“Ừm”
Hoäc Kiến Phong gật đầu.
Ngô Đức Cường lập tức cảm giác được
một sự khích lệ vô cùng lớn, tiếp tục nói:
“Cậu ba, cậu chủ động đồng ý tìm kiếm hung
thủ là có phải muốn nhân cơ hội này để bắt
được những người có tâm địa xấu xa kia
không?”
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nói: “Tôi
không có hứng thú đó, chỉ là tôi cảm thấy
chuyện này từ đầu đến cuối đều có liên quan
đến Ôn Thục Nhi nên mới hy vọng trước khi
tra ra được kết quả thì chừa đường lui lại cho
cô ấy.”
Cho dù tra được chứng cứ gì thì quyền
chủ động đều nằm trong tay bọn họ, vì thế
thuận lợi hơn rất nhiều.
Không cần lo trước tính sau!
Ngô Đức Cường hơi lo lăng, lấy can đảm
hỏi: “Cậu ba, cậu đang đồng cảm với cô chủ
sao?”
Bàn tay của người đàn ông đang khoác
trên tay vịn xe lăn hơi căng thẳng, Ngô Đức
Cường lập tức thu lại sự tò mò, cung kính
nói: “Thật xin lỗi cậu ba, tôi không nên hỏi
nhiều.”
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt
của người đàn ông càng trầm lắng hơn.
Chốc lát sau, anh mở miệng, giọng điệu
vô cùng hờ hững: “Có đồng cảm nhưng cũng
không hoàn toàn như vậy, cô ấy gả vào nhà
họ Hoắc là bởi vì tôi. Tôi không thể trơ mắt
nhìn cô ấy đứng thẳng người đi vào, mà phải
nằm xuống đi ra được.”
Tuy rằng lời nói hơi lạnh lùng nhưng Ngô
Đức Cường vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
Anh ta trịnh trọng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Cậu ba bảo vệ cô chủ, vì cô chủ mà suy
nghĩ lo trước lo sau, mục đích cũng chỉ để
bảo vệ cho cô hoàn hảo rời khỏi nhà họ
Hoắc mà thôi.
Ngay cả cô chủ là người có xuất thân
thấp kém như thế mà cậu ba cũng có thể
chăm sóc ân cần như vậy, có thể thấy được
cậu chủ nhà mình quả nhiên là một người có
tỉnh thần trách nhiệm và vô cùng nhân từ.
Ngô Đức Cường thầm nghĩ trong lòng, vì
thế càng kính phục Hoäc Kiến Phong nhiều
hơn.
Hôm sau.
Bầu trời đã dần dần sáng.
Ngô Đức Cường lái xe vào tầng hầm
Nam Uyển, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh đèn
hắt ra từ cửa sổ phòng sách ở lầu hai.
Anh ta hơi nhướng mày.
Hôm nay tại sao cậu ba lại dậy sớm như
vậy chứ?
Bên trong phòng sách, người đàn ông
đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách,
chăm chú lật xem quyển sách trong tay.
Dưới mắt anh đã thâm quầng một màu
xanh nhạt.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu
lên, chỉ thuận miệng nói: “Vào đi.”
Ngô Đức Cường đẩy cửa bước vào, cung
kính nói: “Cậu ba, chào buổi sáng!”
Động tác lật sách của người đàn ông khẽ
dừng lại, ngước mắt lên nhìn ra bên ngoài
cửa số một chút.
Trời đã sáng rồi.
Vẻ mặt anh cũng không thay đổi nhiều
lắm, thế nhưng Ngô Đức Cường đã theo anh
nhiều năm, vừa nhìn đã nhận ra manh mối:
“Cậu ba, cả đêm cậu không ngủ à?”
Thấy quầng thâm phía dưới mắt anh,
Ngô Đức Cường lập tức đau lòng nói: “Vậy
để tôi đưa cậu trở về phòng nghỉ ngơi. Cậu
ba, sức khỏe của cậu không tốt, nhất định
phải chú ý nghỉ ngơi…”
“Không cần, tôi không mệt.”
Hoắc Kiến Phong thu hồi tâm mắt lại,
khép quyển sách rồi lạnh nhạt hỏi: “Bên phía
bệnh viện có tin tức gì không?”
“Bác sĩ đã cố gắng cứu chữa, nhưng
trước mắt cô chủ vẫn chưa tỉnh lại.”
Ngô Đức Cường nhìn anh, cung kính nói:
“Cậu không cần quá lo lắng đâu, người của
tổng giám đốc Bảo đang trên đường đến đây,
tin chắc sẽ nhanh chóng có thể về kịp mà
thôi, cô chủ nhất định có thể gặp dữ hóa
lành.”
“Ừm”
Hoäc Kiến Phong dừng một chút, lại nói:
“Hầm rắn bên kia, bây giờ thế nào rồi?”
Ngô Đức Cường tiếc nuối lắc đầu: “Trải
qua một đêm cố gắng của chuyên gia động
vật hoang dã thì vẫn không thể cứu lại được,
chắc chắn tất cả đều bị chết hết rồi. Bà chủ
đã sai người phong tỏa hầm rắn lại, trời còn
chưa sáng mà đã tự mình đưa dì Mẫn ra khỏi
cửa, nói rằng muốn lên núi tìm thầy.”
Anh ta suy nghĩ một lát, lại bổ sung: “Lúc
đi bà chủ đã cố ý căn dặn những chuyện liên
quan đến hầm rắn, cho dù là chôn cất hay
xây lại thì nhất định cũng phải chờ bà gặp
được thầy xong rồi sẽ quay trở lại để giải
quyết”
Lời này ngoài mặt là nói với tất cả mọi
người nhưng trên thực tế là muốn dặn dò
Hoắc Kiến Phong.
Dù sao thì tối hôm qua cũng chính anh
đã chủ trương nói rằng muốn làm hầm rắn
biến mất.
Ngô Đức Cường nói xong, ngay lập tức
cũng cảm giác được bầu không khí đột nhiên
bị đóng băng lại.
Anh ta hơi chột dạ, đang suy nghĩ phải
làm như thế nào để phá vỡ tình trạng căng
thẳng này thì điện thoại di động lại vang lên.
Nhìn thấy bên phía bệnh viện gọi đến,
Ngô Đức Cường trực tiếp nhấn ấn nghe máy.
Đầu dây bên kia của điện thoại truyền
đến giọng nói dịu dàng của y tá: “Xin hỏi có
phải là người thân của Ôn Thục Nhi không ạ? –
Chúng tôi gọi đến từ phòng ICU của bệnh
viện thành phố, rạng sáng hôm nay bệnh
nhân thường xuyên cử động mắt, bác sĩ nói
rằng bệnh nhân có thể sẽ tỉnh lại tùy lúc nên
đề nghị người thân đến đây chờ.”
“Được, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp
xếp, cảm ơn.”
Ngô Đức Cường cúp điện thoại, trên mặt
lộ rõ vẻ vui mừng: “Cậu ba, cậu nghỉ ngơi
một chút trước đi, tôi đến bệnh viện trông
nom cho. Chờ đến khi cô chủ tỉnh rồi thì cậu
lại đến.”
“Không cần đâu.”
Hoäc Kiến Phong trầm giọng từ chối,
trực tiếp khởi động xe lăn đi ra ngoài: “Giúp
tôi thay quần áo đi, chúng ta cùng nhau đi.”
“Nhưng sức khỏe của cậu…”
Ngô Đức Cường nhìn thấy động tác quả
quyết của anh thì giật giật khóe môi, cuối
cùng vẫn nuốt lời nói trở vào, thuận theo nói:
“Vâng ạ.”
Bệnh viện thành phố.
Tại phòng bệnh ICU.
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách vừa ra
khỏi thang máy đã nhìn thấy một người bác
sĩ mập mạp đi ra khỏi phòng bệnh của Ôn
Thục Nhị, vì thế hai người lập tức vội vàng
chạy đến.
“Bác sĩ, bạn của tôi sao rồi? Lúc nào cô
ấy sẽ tỉnh lại?” Giọng nói của Triệu Thanh
Xuân vô cùng gấp gáp.
Cách tấm kính thủy tinh, Lê Việt Bách thò
đầu nhìn vào bên trong phòng bệnh, chắc
chắn Ôn Thục Nhi còn đang nằm đó mới
chuyển ánh mắt lên người bác sĩ.
Bác sĩ mập mạp vừa ghi chép tình trạng
lên quyển sổ khám bệnh vừa nói: “Tình trạng
sức khỏe của bệnh nhân đã gần như trở lại
bình thường rồi, với tình huống trước mắt thì
hẵn là nội trong hôm nay sẽ tỉnh lại. Còn thời
gian cụ thể vẫn phải dựa vào bản thân người
bệnh.”
“Vậy mà còn chưa chắc chắn sao?” Triệu
Thanh Xuân thất vọng mềm người xuống.
Cách tấm kính thủy tinh, cô ấy nhìn Ôn
Thục Nhi đang nằm trên giường bệnh, vành
mắt ửng đỏ lên: “Thục Nhi, cầu xin cậu mau
chóng tỉnh lại đi”
Cô ấy chắp tay, miệng lẩm bẩm: “Phật
Tổ, Bồ Tát, Giêsu, Thánh Mẫu,… cho dù là
thần tiên phương đông hay phương tây, cầu
xin các người đều đến đây bảo vệ cho Thục
Nhi, phù hộ cô ấy nhanh chóng khỏe lại…”
Khóe miệng Lê Việt Bách hơi co rút, cố
gắng nín cười: “Không nhìn ra cô thật sự
quan tâm cô ấy như vậy đấy, tôi nghe nói
nhân duyên của các người ở trường học rất
kém, hình như cô ấy chỉ có một mình cô là
bạn thì phải?”
Cuộc cầu nguyện thành kính bị gián
đoạn, Triệu Thanh Xuân không vui trợn mắt
liếc nhìn Lê Việt Bách: “Mẹ nó, ngày đầu tiên
tôi tựu trường đã quen biết với Thục Nhi rồi,
nhân phẩm của cậu ấy không kém đâu.
Những người kia không thích cô ấy, đều là kẻ
mù cả”
“Chậc chậc, bảo vệ cô ấy đến mức này
sao? Quả nhiên cô ấy không kết giao lầm
người bạn như cô mà.” Lê Việt Bách nhạo
báng, nghiêng người dựa vào kính thủy tinh,
sau đó lại cầm lấy điện thoại ra chơi.
“Đương nhiên rồi” Triệu Thanh Xuân tự
hào hất cằm lên.
Thấy hành động của Lê Việt Bách, cô ấy
lập tức nheo mắt lại: “Ngược lại chính là anh
đấy, Thục Nhi nói rằng anh chính là người
bạn lớn lên cùng với cậu ấy, thân với cậu ấy
nhất, tại sao anh không hề lo lắng một chút
nào vậy? Anh như vậy không thấy mình đã
phụ tình cảm và sự tin tưởng của Thục Nhi
với anh sao?”
Lê Việt Bách ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu
thẳm rơi trên mặt Triệu Thanh Xuân.
Triệu Thanh Xuân nhíu mày, trợn mắt
nhìn anh ta không hề sợ hãi: “Anh nhìn lại
xem, bộ tôi nói sai rồi sao?”
Khóe miệng Lê Việt Bách cong lên một
nụ cười sâu xa.
Anh ta cất điện thoại di động đi, giả vờ
lau nước mắt một cái, sau đó học dáng vẻ
của Triệu Thanh Xuân, chắp hai tay lại cầu
nguyện cho Ôn Thục Nhi: “Thục Nhi, cầu xin
cậu nhanh chóng tỉnh lại đi, chúng tôi vô
cùng lo lắng cho cậu đấy…”
Giọng điệu cố ý nức nở nghe vô cùng
chói tai.
Triệu Thanh Xuân liếc mắt: “Anh đủ rồi
đấy! Lê Việt Bách, tôi khuyên anh nên sống
hiền lành một chút.”
Dáng vẻ hưng tợn của cô ấy thật sự rất lo
lắng cho Ôn Thục Nhi.
Lê Việt Bách thu hồi vẻ mặt bất cần đời
của mình lại, nửa nghiêm túc nói: “Đừng tức
giận nữa, tôi không phải không lo lắng cho
Thục Nhị, chỉ là tôi biết cậu ấy không sao cả
nên mới không lo lắng như cô mà thôi.”
“Tại sao anh lại biết?”
Triệu Thanh Xuân vừa tò mò vừa cuống
quít, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm
vào Lê Việt Bách.
Lê Việt Bách bị nhìn như thế cảm thấy
không được thoải mái, hơi lui về sau một
chút rồi hai tai bất chợt đỏ lên: “Tôi… tối hôm
qua tôi nằm mơ, mơ thấy Thục Nhi nói với tôi
như vậy. Cậu ấy nói rằng mình không sao cả,
hôm nay sẽ tỉnh lại, hơn nữa lần này đại nạn
không chết ắt có hậu phúc…”
“Anh im miệng đi.”
Vẫn không đứng đắn nổi!
Triệu Thanh Xuân tức giận, hung dữ ném
một ánh mắt sắc bén như dao lên người Lê
Việt Bách.
Loại chuyện báo mộng này vẫn không hề
có căn cứ khoa học, huống chi Thục Nhi còn
chưa chết, báo mộng gì chứ?
“Này, cô đừng tức giận mà, nghe tôi giải
thích đi…”
Lê Việt Bách còn muốn bịa chuyện.
Bỗng nhiên, căn phòng được mở ra, y tá
bước ra ngoài: “Vừa rồi bệnh nhân hơi cử
động, có thể sẽ tỉnh lại lập tức đấy.”
“Có thể để tôi vào chăm sóc cho cậu ấy
không?” Ánh mắt Triệu Thanh Xuân sáng lên,
vội vàng bước tới lướt qua bả vai y tá nhìn
vào trong phòng bệnh.
Lê Việt Bách dựa vào ưu thế về chiều cao
của mình, ánh mắt đã lướt qua người y tá
nhìn thấy Ôn Thục Nhi nằm trên giường
bệnh: “Tôi cũng muốn đi vào.”
Thấy hai người đều muốn vào trong, y tá
khó xử nói: “Tình trạng của bệnh nhân vẫn
chưa được ổn định, không thích hợp nhiều
người đi vào như vậy, một lần chỉ có thể vào
một người mà thôi.”
“Tôi vào trước, tôi là bạn thân nhất của
cậu ấy.” Triệu Thanh Xuân giành nói.
Lê Việt Bách không cam lòng yếu thế:
“Để tôi vào đi, tôi là bạn từ nhỏ của cậu ấy, là
bạn thân nhất của cô ấy.”
Y tá nhìn người này một chút, lại nhìn
người kia một chút, nhất thời không biết phải
làm sao mới đúng.
“Tôi vào.”
Âm thanh trầm thấp từ cửa thang máy
truyền đến, trong sự yên tĩnh này càng lộ ra
uy nghiêm, trong nháy mắt đã có thể nghiền
ép cuộc tranh chấp của Triệu Thanh Xuân và
Lê Việt Bách.
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách cùng
nhau quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô Đức
Cường đang đẩy Hoäc Kiến Phong chậm rãi
đi tới.
Người đàn ông mặc một bộ vest màu
xám tro, cho dù ngồi trên xe lăn cũng không
hề ảnh hướng đến khí chất của anh. Phía
dưới đôi mắt hơi có quầng thâm xanh đen,
tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến dung
mạo anh tuấn kia, ngược lại càng khiến cho
anh toát lên vẻ mị lực của một người đàn
ông trưởng thành hơn.
Ngày hôm qua y tá đã gặp Hoắc Kiến
Phong, vì thế lập tức thở phào nhẹ nhõm:
“Nếu như hai người đều là bạn của bệnh
nhân, vậy thì nhường cơ hội này cho chồng
của bệnh nhân đi.”
Đây là sự sắp xếp hợp lý nhất.
Nhìn y tá đẩy Hoắc Kiến Phong đi vào,
Triệu Thanh Xuân tức giận nhìn sang Lê Việt
Bách: “Nếu như không phải anh cố ý tranh
giành với tôi thì bây giờ tôi đã được vào trong
rồi.”
Lê Việt Bách hậm hức liếc mắt nhìn cô
ấy: “Nếu không phải tại cô thì tôi đã vào từ
lâu rồi.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa văng lên
tung tóe.
“Hừ”
Hai người đồng thời hừ nhẹ một tiếng,
tức giận xoay người ra hướng khác.
Bên trong phòng bệnh.
Cô gái nằm thẳng trên giường bệnh, đôi
mắt khép chặt lại.
Không có gọng mắt kính đen ngăn che,
lông mi cô dài đến mức có thể phủ chiếu
xuống tạo thành bóng râm, càng làm toát lên
gương mặt trắng bệch như tờ giấy kia.
Đôi môi khô nứt đã sưng lên, cũng hoàn
toàn mất đi huyết sắc. Hoắc Kiến Phong nhìn
gương mặt thanh tú trước mắt, tầm mắt anh
dần dần trở nên mơ hồ hơn.
Tại sao lại giống người kia như vậy?
Người trước mắt và người trong trí nhớ
nhanh chóng hợp lại thành một.
Không… không đâu.
Hoắc Kiến Phong nhắm hai mắt lại, sau
đó lại mở ra một lần nữa, ánh mắt thâm sâu
đã khôi phục lại như thường.
Cùng lúc đó, lông mi của cô gái trên
giường khẽ run rẩy, mí mắt chậm rãi nhướng
lên.
Hoắc Kiến Phong đè tay vịn lại, nhìn cô
không chớp mắt, căng thẳng đến mức cằm
hơi căng ra.
Ánh mắt của cô mở ra hoàn toàn, hai
tròng mắt đen nhánh giống như trân châu
vậy, mang theo chút buồn ngủ mông lung.
Thế nhưng ngay khi nhìn thấy rõ người
ngồi bên mép giường là Hoäc Kiến Phong thì
lại tỏ ra vô cùng vui mừng.
“Chú…”
€ô cong cong khóe miệng, lên tiếng gọi
anh, giọng nói khàn khàn vô cùng yếu ớt.
Cảm giác đau đớn vì cổ họng khô khốc
lập tức khiến đôi mày thanh tú của cô chợt
nhíu lại.
“Đừng vội nói chuyện.”
Hoắc Kiến Phong mở miệng, ngay cả anh
cũng không phát hiện ra giọng nói của mình
đã trở nên nhẹ nhàng hơn: “Việc ngộ độc và
công tác chữa bệnh cũng sẽ tạo thành ảnh
hưởng không nhỏ đến sức khỏe cô, nhất là
cổ họng bởi vì nôn mửa và súc ruột nên đã
viêm rồi”
“Đây có phải là lần đầu tiên chú nói
chuyện với mình kiên nhẫn nhất, nhiều lời
nhất hay không nhỉ?”
Ôn Thục Nhi thầm nghĩ, trong lòng lại
cảm thấy ấm áp hơn.
Nụ cười trên mặt càng sáng lên rực rỡ,
cô khàn giọng nói: “Chú à, tôi không sao đâu.
Chỉ là tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài, tôi mơ
thấy bản thân mình đã sắp chết rồi nhưng
cũng may có chú cứu tôi. Khi tôi tỉnh lại thì
nhìn thấy chú, tôi cảm thấy mộng đẹp của
mình đã trở thành hiện thực.”
Cô rất mệt mỏi, nói xong cũng không
ngừng thở hổn hển, thế nhưng nụ cười trên
mặt không hề suy giảm.
Chân mày Hoắc Kiến Phong hơi nheo lại:
“Mơ thấy mình sắp chết mà cũng có thể xem
như mộng đẹp sao?”
Ôn Thục Nhi vui vẻ nháy mắt: “Chỉ cần có
thể nằm mơ nhìn thấy chú thì tất cả đều là
mộng đẹp.”
Ánh mắt cô cong cong lên, giống như bị
mê hoặc vào trong đó vậy.
Xương cổ của Hoäc Kiến Phong hơi căng
thẳng, đôi mắt đen láy khẽ chớp chớp.
Thoáng chốc, một vầng ửng đỏ đã lặng lẽ lan
ra hai bên tai.
Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm vào anh,
bỗng nhiên ánh mắt chợt sáng lên: “Chú à,
tại sao mặt chú lại đỏ vậy?”
Sống lưng Hoäc Kiến Phong hơi căng
cứng, cả người nhanh chóng lạnh xuống:
“Không có, do cô mới tỉnh nên hoa mắt thôi.”
Anh hắng giọng, đổi chủ đề: “Giọng nói
của cô còn chưa tốt thì ít nở miệng đi, trước
tiên điều dưỡng lại cho tốt đã, còn những
chuyện khác thì chờ đến khi hết bệnh lại nói
sau.
“Chú à, nhưng mà tôi muốn biết rốt cuộc
tôi bị làm sao? Khụ khụ…”
Cổ họng đau rát khiến Ôn Thục Nhi nhẹ
nhàng ho khan hai tiếng.
Chân mày Hoắc Kiến Phong lập tức nhíu
lại càng chặt hơn: “Trúng độc.”
Con ngươi Ôn Thục Nhi trợn to lên, trong
mắt đều tràn đầy vẻ khó tin: “Tại sao lại
giống như trong giấc mơ của tôi thế nhỉ? Tôi
mơ thấy bản thân mình đã trúng độc, bị
người khác ném vào hầm rắn, bị rất nhiều rắn
căn. Sau đó… sau đó tôi đã chết cùng với
những con rắn kia.”
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong hơi rét lạnh,
giọng nói lại nhàn nhạt lên tiếng: “Những con
rắn trong hầm rắn kia đúng là đã chết rồi.”
“Hả?”
Ôn Thục Nhi há miệng, một lúc lâu sau
mới khó khăn nuốt nước bọt: “Vậy là ác
mộng của tôi đã thành sự thật rồi sao?”
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cô là sinh
viên khoa y đấy, phải tin tưởng vào khoa học
chứ.
Hoắc Kiến Phong tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn
cô: “Hay là cô suy nghĩ lại thật kỹ đi, rốt cuộc
trước khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì rồi?
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, đợi đến khi giọng
khỏe lại thì nói với tôi.”
“Chú ơi, vậy tôi trúng độc gì thế?” Ôn
Thục Nhi tò mò giống như trẻ con hỏi
chuyện.
“Tối nay sẽ có chuyên gia đến đây, tra xét
rõ ràng rồi mới nói với cô. Trước tiên cô nghỉ
ngơi cho khỏe đã.”
Nói xong, Hoắc Kiến Phong khởi động xe
lăn rời đi.
Ôn Thục Nhi nhìn theo bóng lưng của
anh, đôi môi khô nứt khế mấp máy, trong con
ngươi thoáng qua chút giảo hoạt.
Xem ra bọn họ không hề biết gì đối với
chất độc này cả.
Xe lăn của Hoắc Kiến Phong đi ra được
một đoạn, bỗng nhiên dừng lại.
Anh không quay đầu mà chỉ nhắm chặt
hai mắt, trầm giọng nói: “Sau này, cô đừng
gọi tôi là chú nữa.”
“Hả?” Ôn Thục Nhi tỉnh hồn lại.
Hình như anh rất không thích xưng hô
“chú” này… thế nhưng nhớ đến lần trước gọi
anh là chồng, trên mặt cô lập tức ửng đỏ.
Cô ngượng ngùng cười xòa: “Hì, thật xin
lỗi! Trí nhớ của tôi không tốt nên quên mất,
nhưng chuyện chúng ta kết hôn, người khác
cũng không biết mà. Tôi sợ rằng sau này gọi
chú là chồng quen rồi, lỡ như không nhịn
được gọi như vậy ở nơi công cộng thì sẽ bại
lộ quan hệ của chúng ta, gây thêm phiền
phức cho chú…”
Cô càng nói, giọng nói càng nhỏ đi.
Không hiểu sao những câu chữ phía sau
lại cảm giác vô cùng hèn mọn.
Bàn tay nắm xe lăn của Hoắc Kiến Phong
hơi căng thẳng.
Cô nhóc này, thì ra cũng biết thân biết
phận quá chứ.
Ánh mắt anh trầm ngâm trong chốc lát:
“Sau này cô cứ giống như người trong nhà
mà gọi tôi là Kiến Phong đi.”
Nói xong, anh lại khởi động xe lăn một
lần nữa rồi rời đi.
Kiến Phong?
Khóe miệng Ôn Thục Nhi khẽ cong lên,
đôi mắt trong suốt như thủy tinh thoáng qua
một chút ranh mãnh.
Cô gân giọng, dùng sức nói: “Kiến
Phong.”
Hoắc Kiến Phong dừng lại, quay đầu:
“Còn có chuyện gì sao?”
Cô gái kia che giấu sự lo lắng trong đáy
mắt, hì hì cười lên: “Không có chuyện gì cả,
cái tên Kiến Phong này thật sự rất dễ nghe, là
cái tên cực kỳ dễ nghe nhất trên toàn thế
giới.”
“Kiến Phong.” Cô lại kêu một lần nữa,
ánh mắt cong cong thành hai vầng trăng
khuyết.
Hoắc Kiến Phong ngẩn người, sự lạnh
lùng giữa hai hàng chân mày đột nhiên tản
bớt đi.
“Im miệng lại, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Anh liếc mắt nhìn cô rồi xoay người rời
đi, thế nhưng khóe miệng lại cong lên nhè
nhẹ.
Vùng ngoại ô, tại núi Thanh Sơn.
Một tòa miếu nguy nga tráng lệ, nửa ẩn
nửa hiện thấp thoáng bên trong một dãy núi
trùng điệp.
Tường vàng ngói đỏ của bảo điện sừng
sững cao chọc trời, hương khói nhang đèn
nghỉ ngút theo gió bay lửng lơ trong không
khí lên tận chín trời xanh.
‘Tấm bảng màu vàng chìm ngập trong
ánh nắng ban mai, phía trên ghi ba chữ
“Thiên Vân Tự” lấp lánh rực rỡ.
Một tay bà cụ Anh chống gậy, một tay
vịnh dì Mẫn bước lên nấc thang cuối cùng,
sau đó nặng nề thở ra một hơi: “Đến rồi sao?”
“Vâng ạ, đến rồi.” Dì Mẫn lên tiếng đáp lại.
Hoắc Minh đi theo sau hai người, trong
tay xách nhang đèn, không hiểu nói: “Bà chủ,
làm sao bà biết vậy? Bởi vì ngửi thấy mùi
hương khói sao?”
“Ở núi này, khắp nơi có chỗ nào không có
mùi hương khói chứ?” Bà cụ Anh cười nhạt.
Hoắc Minh càng hiếu kỳ hơn: “Vậy rốt
cuộc làm sao bà biết được chứ?”
Thấy bà cụ không nói, Hoắc Minh chỉ có
thể đưa ánh mắt nhìn về phía dì Mẫn.
Dì Mẫn không nhịn được cười khẽ: “Đã
đến đây bao nhiêu lần rồi, từ bên ngoài cổng
vào đây phải đi qua chín mươi chín bậc
thang. Mỗi khi đi lên một bậc thang, bà chủ
sẽ niệm phật ở trong lòng một lần, đương
nhiên phải biết rõ.”
“À, thì ra là như vậy.” Hoắc Minh gật đầu,
Bà chủ, bà thành kính như
thật lòng ca ngợi
vậy thì Phật Tổ chắc chẳn sẽ phù hộ nhà họ
Hoäc của chúng ta.”
“Miệng ngọt thật đấy.” Dì Mẫn cười nói.
Ba người trò chuyện một lát, đến khi hô
hấp của bà cụ đều đặn trở lại thì mới dìu dắt
nhau, nghiêm túc đi vào chính điện thành
tâm bái Phật.
Theo thường lệ, Hoắc Minh thêm rất
nhiều tiền cúng vườn. Chú tiểu nhìn thấy con
dấu trên chi phiếu thì lập tức ra sau mời chủ
trì Viên Kính ra.
Thầy Viên Kính mặc một bộ đồ tu màu
vàng, vai phải khoác cà sa màu đỏ rực rỡ.
Tuy rằng đã gần một trăm tuổi nhưng bước
chân vẫn rất ung dung, mắt môi đều hiện vẻ
từ bi.
Ông ấy niệm một câu “A di đà phật”, sau
đó lại cúi chào bà cụ Anh rồi nói: “Bà cụ Anh,
đã lâu không gặp.”
“Thầy Viên Kính, đã lâu không gặp.” Bà
cụ Anh chắp tay đáp lễ.
Dì Mãn và Hoắc Minh cũng cúi chào theo.
Thầy Viên Kính cười nhẹ, khẽ gật đầu:
“Ngày trước cháu trai kết hôn, chẳng hay mọi
chuyện vẫn thuận lợi hết chứ?”
“Nhờ có Phật Tổ che chở, lại có thầy chỉ
điểm nên hai người họ coi như cũng thuận
hòa.”
Bà cụ Anh dừng một chút, sau đó đổi
chủ đề: “Thầy ơi, nghe nói gần đây có một vị
thầy tinh thông phong thủy trùng hợp vừa
ghé đây dạo chơi, không biết có chuyện này
không?”
Thầy Viên Kính gật đầu: “Đúng là như
vậy, đó là người anh Khải Đức của tôi. Anh ấy
là người rất được kính trọng trong giới phong
thủy, mấy ngày nay trùng hợp đến đây thăm
hỏi vài ngày.”
Trên mặt bà cụ Anh hiện vẻ vui mừng, vội
thốt lên: “Không biết sư thầy Viên Khải có thể
thay mặt đề nghị một chút giùm tôi hay
không?”
“Bà cụ Anh một lòng hướng Phật, đương
nhiên tôi sẽ cố hết sức mình. Nhưng mà hôm
qua anh Khải Đức đã xuống núi kết duyên rồi,
hai ngày nay đều không ở trong chùa. Nếu
như bà cụ Anh muốn gặp anh ấy thì sợ rằng
phải đợi thêm hai ngày nữa đấy.”
Trên mặt bà cụ Anh thoáng qua chút thất
vọng, thế nhưng lại nhanh chóng khôi phục
nụ cười: “Không sao, chờ hai ngày thì hai
ngày. Chỉ là không biết tôi có thể ở lại trong
chùa hay không? Tôi muốn ở đây đợi thầy
Khải Đức quay trở lại.”
“Đương nhiên có thể, phía sau vẫn có
phòng chuyên dùng để khách ở lại tĩnh tu.
Chỉ là điều kiện hơi đơn sơ, hy vọng bà cụ
Anh đừng chê.”
“Phật môn thanh tịnh, có thể ngủ lại đã là
vinh hạnh của chúng tôi rồi, sao lại nói đến
chê chứ.”
Sắc mặt bà cụ Anh thả lỏng hơn không ít,
đảo mắt nhìn về phía Hoắc Minh.
Hoäc Minh hiểu ý, lập tức lấy ra một sấp
tiền đưa cho chú tiểu phía sau sư thầy Viên
Kính, khách sao nói: “Vậy chúng tôi phải làm
phiền sư thầy rồi.”
“Đều là người hữu duyên cả, làm sao nói
quấy rầy được chứ.”
Sư thầy Viên Kính hiền hòa cười nhẹ,
niệm một câu “A di đà phật” rồi nói: “Xin mời
đi theo tôi.”
Dì Mẫn vội vàng đỡ bà cụ, đuổi bước
theo sau.
Hy vọng với sự thành tâm của bà cụ, lần
này có thể mời được sư thầy kia đến.