Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Chặt tay cô

Hoắc Kiến Phong cũng không đáp lời, thế nhưng động tác lật bài kiểm tra lại chậm hơn một chút.

Chẳng lẽ mình đã đoán đúng rồi sao? Hiệu trường căng thẳng khẽ nuốt nước bọt: “Cậu ba, cái em sinh viên Ôn Thục Nhi này về mặt gia thế hay thành tích đều thuộc dạng phổ thông mà thôi. Vừa rồi tôi cố ý cho cậu xem thành tích thì cậu cũng thấy rồi đấy, con bé là một sinh viên không hề có một chút ưu điểm nào cả. Nếu như con bé thật sự có chỗ nào xúc phạm đến cậu thì cậu cứ việc nói ạ, thân là hiệu trưởng tôi nhất định sẽ nghiêm trị, tuyệt đối không nhân nhượng.” “Hử?” Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nhìn về phía hiệu trưởng: “Không biết thầy muốn trừng phạt thế nào?” Thấy anh có hứng thú, hiệu trưởng lập tức nghiêm túc nói: “Nhẹ thì đuổi học, nặng thì đuổi con bé ra thể nào xuất hiện trong lĩnh vực y dược được.” Ngô Đức Cường buông tay đứng bên cạnh Hoắc Kiến Phong, khóe miệng hơi giật.

Bây giờ hiệu trưởng quyền lực ghê nhỉ? được công việc không?” “Đương nhiên có thể rồi, dù sao thì trường học của chúng tôi bất luận là ở trong nước hay quốc tế cũng có ảnh hưởng danh dự vô cùng cao. Hằng năm số sinh viên tốt nghiệp ở đây đều trở thành đối tượng ưa thích của các bệnh viện lớn.

mình, vì thế bèn lập tức lấy lòng nói: Nhưng mà nếu như Ôn Thục Nhi tiếp yên tâm di, tôi sẽ mau chóng tìm một cơ hội để đuổi con bé di.” “Vậy thì không cần đâu.” Hoặc Lệ Đình tiện tay ném bài thi lên bàn trà: “Chuyện này, vẫn là để tôi tự mình ra tay sẽ tốt hơn.” Sặc mặt hiệu trưởng cứng đờ, sau đó lại lập tức gật đầu như giã tỏi: “Biết rồi, biết rồi ạ! Nếu nhự cậu cần chúng tôi trở giúp thì cậu cứ việc ra lệnh.” Hoắc Kiến Phong khẽ vuốt cằm, không nói gì thêm nữa.

Ngô Đức Cường hiểu ý, lập tức tiến lên đẩy xe lăn: “Hiệu trưởng, cậu chủ nhà tôi còn có việc, chúng tôi đi trước đây. Chuyện ngày hôm nay, ông biết nên làm gì rồi đấy.” Ngô Đức Cường dần dần biến mất.

Hiệu trưởng sầm mặt xuống, khinh thường hừ lạnh nói: “Hừ, một thẳng què đáng chết thôi mà. Một người tàn phế không được gia tộc coi trọng, có gì ghê gớm chứ.” Trên đường Lâm Quang Kiến.

giày chặn trước mặt cô.

Cô ngầng đầu lên, thế nhưng lại nhìn thấy mấy cái đầu nhuộm đủ loại màu sắc trước mắt, trên người mặc đồ thể thao trông rất giống bọn côn đồ.

Cả đám người đều ngạo mạn quan sát cô từ trên xuống dưới.

“Cô chính là Ôn Thục Nhi sao?” Cô gái đứng chính giữa mở miệng nói.

Ôn Thục Nhi đẩy mắt kính gọng đen trên Sống mũi một cái: “Các người là ai?” Cô gái bên Cạnh có vẻ nhự không kiên nhẫn: “Xấu xí giống y như trong hình vậy, chắc chắn chính là cô ta rồi.” “Chính là cô ta đấy, lên đi!” Cô gái đứng chính giữa khẽ nháy mắt, hai cô gái cao lớn bên cạnh lập tức tiến lên, một trái một phải kẹp lấy Ôn Thục Nhi.

“Các người là ai? Các người muốn h làm gì?” Ôn Thục Nhị Vi vàng giẫy giụa, thế nhưng vóc người nhỏ nhắn không thể nào chống đỡ nổi với ba cô gái kia.

Mấy giây sau, cô bị ba cô gái kia kéo đến một gác nhỏ ở phía sau trường học.

Nhìn thấy xung quanh không có người, hai cô gái trái phải lập tức đầy ngã Ôn Thục Nhi lên tường.

Ôn Thục Nhi lảo đảo té xuống, ôm chặt quyển sách trong ngực, co rúm nhìn bọn họ: “Các người… rốt cuộc Các người muốn làm gì?” Cô gái chính giữa nhai kẹo cao su tiễn về phía trước hai bước, gương mặt Cười cười đầy vẻ âm hiểm: “Không có gì cả, chỉ là có người bỏ tiền ra bảo chúng tôi chăm sóc cô thật tốt mà thôi.” “Hả?” Gương mặt Ôn Thục Nhi hoàn toàn tin là thật: “Vậy thì không cần đâu, tự tôi có thể chăm sóc tốt bản thân mà, không cần các người đến chăm sóc, cảm ơn nhiều!” Cô lễ phép gật đầu với đám người kia, sau đó muốn vòng qua bọn họ rời di.

Cô gái chính giữa “hứ” một tiếng bật cười: “Thật đúng là một kẻ ngốc „” mà.

Hai cô gái hai bên cũng bật cười bước lên, ngăn đường đi của Ôn Thục Nhi lại: “Chúng tôi đã nhận tiền của người ta thì phải giải quyết cho họ, nói chăm sóc CÔ thì sẽ chăm sóc cô thật tốt.” Hai chữ “thật tốt”, cô ta nói ra rất nặng nề.

Vừa dứt lời, sau lưng đã lấy ra một con dao Thụy Sĩ, bật ra cầm chơi đùa trong lòng bàn tay.

Cô ta còn cố ý hướng lưỡi dao về phía gương mặt của Ôn Thục Nhi rồi khua tay múa chân hai cái, sau đó mới sâu xa nói: “Yên tâm đi, gương mặt cô xấu như vậy, chúng tôi sẽ không rạch.

Truyện Chữ Hay