Chương : Điểm số kỳ lạ Bên ngoài biệt thự, chiếc xe VPV màu đen đắt đỏ sang trọng dừng lại.
Ngô Đức Cường mở cửa tự động và kính cẩn đưa chiếc bánh sandwich đã chuẩn bị sẵn: “Cậu ba.” Bánh mì làm từ lúa mì nâu kẹp salad cà chua, giăm bông thịt xông khói và trứng ốp la chiên vàng rụm cả hai mặt, chiếc sandwich được kẹp chặt một cách gọn gàng và khéo léo.
Nhưng so với bàn đồ ăn thịnh Soạn trong nhà ăn thì thực sự quá đơn giản.
Hoắc Kiến Phong chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đánh ánh mắt đi chỗ khác: “Không cần.” Ngô Đức Cường thu tay lại, nhíu chặt mày.
Vốn dĩ cơ thể của cậu ba đã không được tốt, không ăn uống như vậy làm sao mà được chứ? Sáng nay mình không nên để cô ba gây náo loạn ở trong bếp, làm cho cậu ba mất cả hứng ăn uống.
Cậu ba, tôi sẽ nói với cô ba sau này không xuống bếp nấu cơm nữa…
Hay là để tôi nói với cô ba đừng ngồi chung bàn với cậu nữa nhé?” Ngô Đức Cường lo lắng dò hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong rơi vào Ngô Đức Cường: “Bọn họ kêu cô ta đến đây chỉ vì muốn để tôi bị một kẻ ngu ngốc hành hạ cho đến chết thôi, cậu cũng muốn để bọn họ đạt được mong đợi đúng không?” Không, đương nhiên không phải như vậy!” Ngô Đức Cường vội vàng xua tay, sau đó thấp giọng hỏi ý kiến: Vậy phải làm như thế nào, mong cậu ba hãy nói cho tôi biết cần phải làm Nà) gì.
Hoắc Kiến Phong dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nói: “Mấy năm nay người giúp việc bên này cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.” Ngô Đức Cường liếc nhìn sắc mặt bình thản lạnh nhạt của Hoắc Kiến Phong, vẫn chưa hiểu ý lắm: “Ý của cậu ba là để cho nhà bếp hoạt động bình thường trở lại một ngày ba bữa sao?” Hoắc Kiến Phong thản nhiên đáp: “Nếu như vẫn không làm cô ấy hài lòng thì cứ làm đến khi nào hài lòng thì thôi.” Ngô Đức Cường hơi giật mình, anh ta thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hoắc Kiến Phong đã ăn uống thất thường trong nhiều năm, cũng chưa bao giờ ăn những bữa ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng trong nhà bếp. Bây giờ anh lại đồng ý cho nhà bếp tới nấu ăn, liệu anh có ăn uống đàng hoàng không đây? Nếu thực sự có thể, tất cả đều là công lao của Ôn Thục Nhi.
Một lúc sau, Ôn Thục Nhi vội vàng chạy tới với cặp sách trên lưng, trên tay vẫn cầm một cái đùi gà đang gặm dở một nửa.
Hoäc Kiến Phong liếc nhìn chiếc đùi gà trên tay cô, khẽ cau mày.
Ôn Thục Nhi cười hì hì, nói: “Tôi chuẩn bị nhiều thứ như vậy mà chú chẳng ăn miếng nào cả. Tôi không thể lãng phí như thế được nên một mình ăn hết sạch, cho nên mới trễ giờ…” Vừa nói xong Ôn Thục Nhi nấc lên một tiếng.
Ngô Đức Cường cạn lời đứng bên cạnh cửa xe ngần người ra.
Hình tượng của cô chủ trẻ tuổi này thật không chấp nhận được mà.
Lên xe đi.” Khuôn mặt của Hoắc Kiến Phong không chút cảm xúc quét mắt sang vị trí bên cạnh.
Ôn Thục Nhi nuốt xuống miếng đùi gà cuối cùng, lau đại bàn tay đang dính dầu mỡ lên khăn giấy, sau đó nhét khăn giấy vào túi, ngoan ngoãn ngồi x xuồng.
Chiếc xe chạy một mạch ra khỏi ngôi nhà.
“Cô học chuyên ngành: gì? chương trình học như thế nào?” Đột nhiên Hoắc Kiến Phong lên tiếng, phá vỠ Sự im lặng trong xe.
“Hả?” Ôn Thục Nhi quay đầu sang nhìn Hoắc Kiến Phong ngây người vài giây rồi mới phản ứng lại, cười toe toét nói: “Chú ơi, chú đang quan tâm đến tôi sao?” Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng nói: “Thành tích không tốt?” “Không có như vậy đâu!” Ôn Thục Nhi lập tức phản bác: “Tôi cũng giỏi lắm đó chứ tưởng, tôi học lâm sàng ở trường, lại còn học châm cứu đồng y từ ông bà ngoại nữa. Sau này tôi muốn trở thành một bác sĩ giỏi về cả hai mảng Đông y và tây y!” Hoắc Kiến Phong khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục nói, sau đó bật thông tin Ngô Đức Cường đã điều tra trước đó lên trong điện thoại xem.
Mới nhìn lướt qua, giữa lông mày Tất cả các môn học trong chương trình kể từ năm nhất đến giờ Ôn Thục Nhi đều đạt được vừa đủ điểm qua ^ môn! Vừa đủ tiêu chuẩn qua môn, không thiếu cũng không thừa dù chỉ nửa điểm.
Lông mày của Hoắc Kiến Phong nhíu lại.
Một hay hai lần đạt điểm chuẩn trong bài kiểm tra thì có thể tính là may mắn, nhưng anh chưa từng thấy một sinh viên nào liên tục mấy năm liền đều đạt cùng số điểm vừa đủ như thế này cả.
Trong chuyện này nhất định có ẩn khuất nào đó.