Chương : Khoảng cách có thể ngửi được cả hơi thở “Củ Cải?”
Cánh tay của Hoắc Kiến Phong dừng lại khi vừa lấy hết can đảm đút miếng thịt vào miệng.
Đó không phải là con chó của cô sao? Hoắc Kiến Phong đặt đũa xuống: “Sau này đừng nhắc tới chó nữa, được không?” Ôn Thục Nhi cười trộm trong lòng nhưng trên mặt lại chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Tại sao chứ? Chó rất đáng yêu, tại sao tôi không thể nhắc tới chó?” Hoắc Kiến Phong vẫn chưa kịp nói gì thì Ôn Thục Nhi đã tiếp lời: “Ồ, tôi biết rồi, chắc chắn là do chú không thích chó, vậy thì sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa.” Ôn Thục Nhi ngồi thẳng lưng, giơ ba ngón tay lên tỏ vẻ như thật: “Chú, tôi hứa tôi sẽ không nhắc đến chó .
Vẻ mặt Hoắc Kiến Phong dịu dàng đi vài phần, nói: “Ừ, ăn đi.” “Vâng ạ, ăn cơm thôi.” Ôn Thục Nhi nhìn Hoắc Kiến Phong lại cầm đôi đũa lên, đáy mắt thoáng lóe lên một nụ cười tinh ranh.
Đêm.
Hoắc Kiến Phong đi tắm xong rồi di chuyển xe lăn đến phòng đọc sách, cánh cửa phòng đọc sách không đóng mà mở ra một khe hở.
Người đàn ông khẽ cau mày.
Hoắc Kiến Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, đôi mắt sắc bén quét qua bóng tối bèn phát hiện một quầng sáng mờ mờ trong góc dưới giá sách.
Có người sao? Anh di chuyển xe lăn vào, bánh xe có bộ phận giảm xóc và giảm tiếng ồn lăn đều trên sàn nhà một cách lặng lẽ.
Hoắc Kiến Phong định bật đèn trong phòng nhưng lại khựng lại.
Đổi góc nhìn, anh thấy rõ bóng người trong quầng sáng đó.
Chính là Ôn Thục Nhi.
Cô đang ngồi xổm dưới giá sách, trên tay đang cầm một cuốn sách và ngồi đọc rất chuyên tâm.
Mái tóc đen dài buông xõa trước ngực, chiếc áo phông trắng buông thống trên thân hình mỏng manh, ánh đèn pin lung linh phản chiếu trên khuôn mặt, sắc mặt và làn da của cô như được phủ một lớp lọc màu trắng xám không chói mắt giống như ban ngày.
Đôi mắt của cô sáng long lanh do được ánh đèn chiếu vào.
“Cô đang làm gì vậy?“ Hoắc Kiến Phong trầm giọng nói.
Giọng nói của Hoắc Kiến Phong tuy lạnh lùng nhưng lại không có ý muốn chất vấn, đó chỉ là một câu hỏi đơn thuần.
Ôn Thục Nhi bị cảnh tượng trước mặt làm hết hồn, bất thình lình trước mặt lại xuất hiện một người, cô sợ tới mức ném đèn pin trong tay xuống, co người lùi lại đằng sau.
Ôn Thục Nhi quên mất rằng giá sách đang ở phía sau, lưng cô bị đập vào tấm gỗ thô cứng khiến cô đau đớn rít lên.
Đèn pin rớt xuống, chiếu vào tấm thảm Ba Tư dày tạo nên một tiếng động rất nhẹ, sau đó lăn tới rồi dừng lại dưới xe lăn của Hoắc Kiến Phong, vừa hay đủ để phản chiếu đường nét cơ thể của người đàn ông.
Ôn Thục Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Chú, là chú à? Đúng thật là, sao chú vào lại không có tiếng động vậy?” Cô lầm bẩm rồi cúi xuống nhặt đèn pin.
Ôn Thục Nhi cúi người xuống thấp, duỗi tay hết mức có thể để lấy đèn pin, cơ thể cô loạng choạng như thể cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào…
Đôi lông mày tuấn tú của Hoắc Kiến Phong chau lại, sống lưng hơi cứng lên, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Cô làm gì vậy?” “Nhặt đèn pin lên!” Ôn Thục Nhi ngẩng đầu nhìn anh, không nhận ra tư thế giữa cô và Hoắc Kiến Phong đang nguy hiểm đến mức nào.
Thật sự Ôn Thục Nhi không thể với tới, thế nên cô bèn đặt quyển sách xuống, đặt tay còn lại lên đùi của Hoắc Kiến Phong mượn lực, nghiêng người hơn nữa để nhặt đèn pin lên.
Khoảng cách có thể cảm nhận được cả hơi thở! Hoắc Kiến Phong nhìn xuống, nhìn thấy mái tóc đen hơi ẩm của cô gái cùng chiếc áo phông rộng thùng thình cùng với mùi thơm thoang thoảng của thuốc bắc truyền vào mũi.
Trái tim của anh đột nhiên co thắt lại, bàn tay nhỏ bé mềm mại non nớt đặt trên đùi anh khiến anh cảm thấy vô cùng nóng, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên không ngừng.
Chết tiệt! Ngay lập tức Hoắc Kiến Phong điều khiển xe lăn lùi về sau.