Sau hôm đó, Từ Ái Thuyên được hắn đưa trở về biệt thự riêng của hai người.
Trở lại nơi ở khi trước của mình, nhưng đối với cô nó không quen thuộc mà lại rất xa lạ. Thím Trương cùng những người giúp việc cần cù khác mà cô chọn cũng bị hắn đuổi việc hết. Thay vào đó là một dàn người nữ giúp việc chân dài nóng bỏng, khoác lên cơ thể bộ đồ nữ hầu gái dễ dàng quyến rũ đàn ông.
Nhìn thấy Hàn Tử Phong, bọn họ đứng ngay ngắn vào hai bên, cung kính cúi đầu. Sắc mặt các cô ấy đều ôn hòa dịu dàng lấy lòng chủ nhân. Ngay đến từng hành động, cử chỉ cũng thật từ tốn thanh thoát
Từ Ái Thuyên đưa mắt quan sát kĩ từng người một, ngũ quan của ai cũng tinh xảo, xinh đẹp xuất thần. Chắc chắn cũng là người mẫu hạng A.
" Chào chủ nhân, mừng ngài trở về!"
Hàn Tử Phong lịch lãm hạ người ngồi lên chiếc ghế sofa sang trọng, tùy ý phất tay, ý bảo bọn họ không cần hành lễ chào nữa. Hắn nâng ly trà lên bên môi, thuận thế uống một ngụm. Sau đó cất giọng nói lành lạnh:
"Cô ta, sẽ là người giúp việc mới của tôi. Nghe bảo rằng cô ta rất khỏe, làm bao nhiêu cũng không mệt. Vậy nên trong số các cô, có việc gì khó làm thì cứ giao hết cho cô ta."
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn hướng về phía Từ Ái Thuyên, nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt cô, hắn lại càng dâng lên sự khinh bỉ, hắn muốn làm khó cô, hỏi tấp tới:
"Tôi nói có đúng không? Từ Ái Thuyên?"
Cô mệt mỏi, biết rõ bây giờ làm gì cũng bị yếu thế hơn hắn nên khuất nhục đáp lại:
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Khóe môi cô nhếch lên, hai từ "Chủ nhân" cố ý thốt ra một cách trào phúng nhất. Lập tức hành động này thu hút sự chú ý của các cô gái kia, họ nhìn cô châm chọc. Bộ cô đang muốn gây sự chú ý với chủ nhân bọn họ hay sao?
__________
Quản gia cũng là một người phụ nữ trẻ tuổi, tầm - tuổi, tên Lạc Lạc. Cô ta đưa cho Từ Ái Thuyên bộ đồ nữ hầu gái hai màu trắng đen như bao người khác, còn dặn dò thật kĩ
" Chủ nhân không thích vẻ mặt lúc nào cũng hầm hầm, cô nên chỉnh đốn lại điều đó ngay trên mặt của mình đi"
Từ Ái Thuyên chỉ biết nhíu mày, không cho cô hầm hầm với hắn, chẳng lẽ bắt buộc cô khi gặp hắn thì phải cười toe toét như điên sao?
Cô thay xong trang phục, liền bị hắn gọi lên phòng ngủ. Căn phòng này nhìn thế nào cũng quen mắt, là phòng ngủ khi trước của hai vợ chồng, nay cũng không có gì thay đổi.
Hàn Tử Phong ngồi uy nghiêm trên giường lớn, ánh mắt phóng về phía cô, thận trọng đánh giá từ trên xuống dưới người con gái trước mặt.
Cái cổ cao kiêu ngạo trắng nõn, lại thêm xương quai xanh mê người ẩn hiện dưới nơ cổ áo. Hai bầu ngực cao ngất, tôn lên khe rãnh mê người ở giữa. Nơi đó có một vết đỏ chói do hôm đó trong bệnh viện hắn lưu lại. Bộ trang phục này rất hợp với cô! Hắn cao hứng nhướng mày.
Trước ánh mắt soi mói ác ý của hắn, Từ Ái Thuyên cảm thấy ngột ngạt khó thở. Cô định mở miệng, lại bị hắn cắt lời
"Cài đầu hầu gái của cô đâu?"
Từ Ái Thuyên nghe vậy vô thức sờ lên đầu, rồi cô sực nhớ lại, cài đầu đó lúc nãy đã bị cô quẳng vào sọt rác rồi. Nó nhìn rất dị, không hợp với cô.
" Tôi quen không cài những thứ đó lên đầu,"
" Hửm? Cài vào, người làm của tôi phải tuân lời tôi."
Hàn Tử Phong lạnh giọng, sau đó tiến về phía cô. Từ Ái Thuyên vì hành động bất ngờ này của hắn mà vô thức lùi về phía sau. Hắn càng tiến thì cô càng lùi, cả hai như đang chơi trò nhảy đầm, cực kì nhịp nhàng. Cho đến khi tấm lưng của Từ Ái Thuyên chạm vào bức tường vững chắc, cô mới chịu đứng yên. Hắn cúi người nhìn đôi mắt chơm chớp của cô, bàn tay không hiểu vì lí do gì lại nâng lên, kéo cổ áo của cô lên cao một chút, che giấu đi khe rãnh sâu và dấu hôn đỏ thẫm. Hành động rất dịu dàng không giống hắn của trước kia.