Khi Quan Thừa Diễm đưa tay nắm lấy áo ngực cô kéo xuống, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Anh sững sờ, Bạch Ngưng nhân cơ hội tránh ra, lập tức chạy đến mở một cánh cửa bên trong. Nắm quần áo rách nát mở một nửa cánh cửa chống trộm ló đầu ra.
“Xin chào, cô quên khóa cửa gara.” Bên ngoài người an ninh trẻ tuổi nói.
“Được, anh chờ một chút, tôi và anh cùng đi khóa.” Bạch Ngưng xoay người cầm cái áo len rộng thùng thình trên móc mặc vào cuống quít đi ra cửa.
Cùng an ninh xuống lầu, khóa kỹ cửa gara, Bạch Ngưng ngồi luôn trên ghế dài trong chung cư.
Cô cúi đầu là khoảng không yên tĩnh, ngẩng đầu là nhà nhà đều đã lên đèn.
Trái tim quặn đau, cô ôm mặt khóc nức nở.
Ai cũng hận cô, ai cũng cảm thấy cô nợ nọ, rốt cuộc cô phải làm sao?
Tiểu Hân không ở bên cạnh, cô lẻ loi bàng hoàng, không biết dựa vào đâu.
Chỉ muốn sống yên bình, chỉ muốn không phải khổ sở mệt mỏi như vậy. . . . . . Hứa Tĩnh Hàm ơi Hứa Tĩnh Hàm, rốt cuộc nên làm gì với cô đây?
Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Bạch Ngưng hoảng hốt, vội nghiêng đầu qua, thấy Quan Thừa Diễm từ cửa chính đi ra.
Cô cảnh giác nhìn phòng bảo vệ sau chung cư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quan Thừa Diễm nhìn cô, cười khổ một tiếng rồi xoay người đi về phía cửa chung cư.
Nhìn bóng lưng của anh, cô nghĩ, từ đây tình nghĩa của bọn đã hết rồi.
Ngồi bên ngoài một lúc, sau hai lần an ninh tới hỏi thăm cô có chuyện gì, Bạch Ngưng mới bất đắc dĩ đứng lên, đi vào nhà.
Cái nhà này, cô và Tiểu Hân mới trải qua hai năm bình thản, giờ lại phải lập tức rời đi.
Ngôn Lạc Quân trở về, Ngôn Lạc Quân hoàn toàn xa lạ, anh và cô, bọn họ, sẽ khổ sở dây dưa thế nào nữa đây?
Có lẽ, anh sẽ không tiếp tục vì cô mà đau khổ nữa, mà cô thì sao? Bị người đàn ông mình từng yêu, bây giờ vẫn còn yêu chụp ảnh nude uy hiếp, cô có thể mong đợi cái gì?
Từ điển, thời khóa biểu nghỉ ngơi cô làm cho Tiểu Hân, bản vẽ mỹ thuật, bảng số học. . . . . . Ngồi trong phòng, Bạch Ngưng đem mấy thứ đồ này lần lượt xếp vào thùng. Cả đêm nay, cô không ngủ, lấy tốc độ cực kỳ chậm, thu dọn suốt đêm.
Trong khách sạn, Ngôn Lạc Quân ôm Tiểu Hân trong ngực, khẽ vuốt tóc con.
“Ba, chúng ta có nên gọi điện thoại ẹ không?” Tiểu Hân hỏi.
“Không cần, buổi chiều ba đã gọi ẹ rồi.” Ngôn Lạc Quân cười, dịu dàng trả lời.
“À.” Tiểu Hân gật đầu một cái, đột nhiên hoảng hốt, hỏi “Ba, có cần để đồng hồ báo thức không, đi học muộn sẽ bị phê bình đó.”
Ngôn Lạc Quân cười một tiếng: “Quên là ba đã xin nghỉ phép cho con rồi sao.”
“A, đúng rồi, thật tốt quá, ngày mai không cần đến trường học!” Tiểu Hân hoan hô.
Ngôn Lạc Quân cười nhìn của con, “Đúng, không đi học, ngày mai muốn ngủ thế nào cũng được, ngủ xong thì chuẩn bị về nhà mới.”
“Ngày mai sẽ về nhà sao? Vậy ngày mai con có thể gặp mẹ sao?”
Ngôn Lạc Quân gật đầu. “Về nhà mới xong ba sẽ dẫn con đi chơi. Con nói xem con muốn chơi ở đâu, ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được sao?” Tiểu Hân dùng ánh mắt lóe sáng nhìn anh.
“Đúng, cái gì cũng được.” Ngôn Lạc Quân khẳng định.
“Vậy con muốn đi công viên trò chơi, còn muốn chơi điện tử mỗi ngày, được không ạ?”
“Được.”
Tiểu Hân nhảy nhót: “Vậy còn nữa, có hôm con thấy một cái xe tăng đồ chơi còn lớn hơn xe tăng của Đại An, ba có thể mua cho con không?”
“Dĩ nhiên có thể, bao nhiêu ba cũng có thể mua.” Ngôn Lạc Quân đồng ý vô điều kiện.
Tiểu Hân vui vẻ nói: “Ba thật tốt, không giống mẹ, hẹp hòi chết đi được!”
Ngôn Lạc Quân khẽ hôn trán cậu một cái nói: “Chỉ cần con muốn, tất cả đều ba cho con.”
Tiểu Hân “ha ha” cười nói: “Vậy con muốn ăn Pizza Hut, MacDonald được không?”
“Dĩ nhiên là được, con muốn ăn cái gì ba sẽ dẫn con đi.”
Tiểu Hân vui vô cùng, sau đó lo âu một chút nói: “Ba này, đi ăn không được nói ẹ biết nhé, mẹ biết nhất định không cho con ăn.”
Ngôn Lạc Quân hừ một tiếng, nói: “Không sợ, về sau do ba quyết định, con muốn cái gì cứ nói cho ba nói là được.”
“Vâng! Ba thật ngầu!”
Sáng sớm hôm sau, điện thoại của Ngôn Lạc Quân vang lên.
Ngôn Lạc Quân cuống quít nhận điện thoại, liếc nhìn Tiểu Hân ngủ bên cạnh, đi ra phía ngoài ban công.
“Mẹ.”
“Nghe nói hôm qua Hứa Tĩnh Hàm đến công ty tìm con rồi, có phải hai đứa lại có liên lạc rồi không. Lạc Quân, muốn làm mẹ tức chết à?” Hoàng Văn Mạn lo lắng.
“Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng xen vào chuyện của con.”
Hoàng Văn Mạn tức giận nói: “Cái gì mà không cần xen vào chuyện của con? Bây giờ con đang ở đâu?”
“Mẹ. . . . . .”
“Con nói mai, đang ở đâu?”
“Khách sạn Quỳnh Hoa.”
“Bây giờ mẹ sẽ qua đó, con kể rõ ràng mọi chuyện ẹ, bất cứ giá nào mẹ cũng không thể để con làm càn.”
Cúp điện thoại, Ngôn Lạc Quân khẽ thở dài một tiếng
Không ngờ mẹ lại về nước cùng anh. Anh đâu muốn mẹ lo lắng. Nhưng………..
Chỉ nửa tiếng sau, chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Ngôn Lạc Quân đã mặc xong quần áo, ra mở cửa. Hoàng Văn Mạn lập tức xông vào.
“Lạc Quân, rốt cuộc con muốn làm gì? Mẹ nói, hai đứa đã ly hôn, cô ấy muốn làm gì là chuyện của cô ấy, con đừng có dây dưa với cô ấy nữa, được không?”
“Mẹ, nhỏ giọng một chút.” Ngôn Lạc Quân nhìn cửa phòng, nhỏ giọng nói.
Hoàng Văn Mạn sững sờ, tâm tình càng thêm kích động, lập tức hỏi “Ai ở trong phòng? Hứa Tĩnh Hàm sao? Nhanh như vậy mà con đã ở chung với cô ấy rồi hả?”
“Mẹ, mẹ đừng kích động như vậy, con đã không còn nhỏ, biết mình đang làm gì.”
“Con nói ẹ biết, có phải cô ấy đang ở trong phòng không?”
“Không phải.”
Hoàng Văn Mạn nhìn vẻ mặt của con, đi tới cửa phòng.
“Mẹ, đừng xúc động như vậy. . . . . .” Ngôn Lạc Quân cản bà lại, bị bà lập tức đẩy ra, vọt tới trước cửa phòng, dùng tay đẩy cửa ra.
Tiểu Hân nheo nheo đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngồi ở trên giường, hỏi “Ba, ba cãi nhau với ai sao?”
Hoàng Văn Mạn ngẩn người, nhìn đứa bé có bảy phần giống con trai lúc nhỏ của mình, còn nghe nó gọi ba, ngạc nhiên quay đầu lại, mờ mịt hỏi: “Đứa bé này. . . . . . Là ai ?”
Khóe miệng Ngôn Lạc Quân khẽ nâng lên, nói: “Con trai con, cháu trai của mẹ.”
“Cái gì? Nó. . . . . .” Hoàng Văn Mạn nhìn Tiểu Hân, lại nhìn Ngôn Lạc Quân, ngoài ý muốn nói: “Nó thật sự là. . . . . . Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Không có chuyện gì hết, chính là con có một đứa con trai thông minh, mẹ có một đứa cháu thông minh.” Ngôn Lạc Quân thản nhiên nói.
“Nhưng sao trước kia không nghe con nói? Đứa bé từ đâu tới?” Đột nhiên đối mặt tình huống như thế, Hoàng Văn Mạn vẫn chưa hoàn hồn.
Ngôn Lạc Quân đi ra cửa, nói: “Ra ngoài nói.”
Hoàng Văn Mạn quay đầu nhìn Tiểu Hân một cái, lại quay đầu đi ra cửa.
“Ngủ tiếp đi, ngủ xong rồi chúng ta đi ăn cơm.” Ngôn Lạc Quân nhẹ nhàng nói với con rồi khép cửa lại.