Hứa Thiên Ân cứu anh, anh cho Hứa Thiên Ân một miếng ngọc bội, sau đó, Hứa Thiên Ân cầm miếng ngọc bội đó tới tìm anh, anh hứa hẹn cô ta ba chuyện.
triệu, chuyện thứ hai.
Hứa Tuệ Tuệ chơi với Tiểu Viên Viên một lát, Wechat của cô chợt vang lên, Hạ An An nhắn: “Xem Weibo.
”
Hứa Tuệ Tuệ mở Weibo ra, hot search bùng nỗ: “Lục thị đầu tư triệu cho Hứa Thị Y Liêu.
”
Trên thực tế, không chỉ Weibo, đầu đề các báo giải trí, tài chính kinh tế đều đã bùng nỗ tin tức này, cả giới thượng lưu của Hải Thành đều chấn động,
Tổng giám đốc Lục thị đầu tư triệu cho Hứa Thị.
Vì sao đầu tư, đương nhiên vì con gái Hứa gia mới du học về nước, Hứa Thiên Ân.
Lục thị là đệ nhất hào môn của Hải Thành, khá là bí ân, giám đốc Lục thị lại càng là một sự tồn tại truyền kì mà chưa tòa báo nào chụp được.
Bây giờ, giám đốc Lục thị vung tiền vì người đẹp, đúng là giai thoại nhân gian.
Tin tức này huyên náo tràn lan, vị thiếu nữ thiên tài, đệ nhất tiểu thư Hứa Thiên Ân lại trở thành một vì sao lấp lánh.
Các fan của Hứa Thiên Ân ăn mừng sung sướng.
“Không ngờ giám đốc Lục thị cũng quỳ trước váy nữ thần thiên Ân của mị!”
“Dùng triệu cứu Hứa thị, nghênh đón nữ thần thiên Ân, đúng là vô cùng mạnh tay!”
“Cái người ở nông thôn lên kia ơi, cả đời này cô không với nổi Thiên Ân đâu!”
Lúc này, ở Hứa gia, Hứa Lộc Ngôn nhìn triệu tăng thêm trong tài khoản, lập tức nằm ngây ra ghế, cảm thấy mình đang mơ.
Lúc này, di động của ông ta vang lên, nhiều người liên tiếp gọi tới muốn gọi nỗ máy ông ta.
“Hứa tổng, tôi sai rồi, là tôi có mắt không tròng, không thấy Thái Sơn, mong hợp tác.
”
“Hứa tổng, đêm nay ông có thời gian không, tôi mời ông ăn cơm, ông có thể dẫn tiểu thư Thiên Ân theo không?
Những giám đốc này vốn đã trở mặt với Hứa Lộc Ngôn, nhưng bây giờ bọn họ lại gọi tới a dua nịnh bợ, nâng Hứa Lộc Ngôn lên mây.
Hứa Lộc Ngon cảm thấy bản thân lên tới đỉnh cao, lâng lâng.
Lúc này, Hứa Thiên Ân đi tới: “Bố.
”
Hứa Lộc Ngôn nhanh chóng đứng dậy, nhìn Hứa Thiên Ân giống quốc bảo, hỏi đầy khó tin: “Thiên Ân, Lục tổng cho con triệu thật sao?”
“Vâng.
” Hứa Thiên Ân gật đầu.
Hứa Lộc Ngôn hít một hơi, đời này, ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ có liên hệ với nhân vật lớn một tay che trời ở Hải Thành, lúc ở bệnh viện, Hứa Thiên Ân nói cô ta sẽ lo chuyện Hứa Thị Y Liệu, lúc đó, ông ta còn thấy hoài nghi.
Không ngờ cô con gái này của ông ta không chỉ ưu tú mà còn có thể với cao.
“Thiên Ân, con quen Lục tổng kiểu gì, Lục tổng thích con à?”
Hứa Thiên Ân cười nhẹ nhàng, nói thần bí: “Bố, bố không cần xen vào chuyện con và Lục Tổng, bố chỉ cần biết, con sẽ gả cho Lục Thần Vũ, làm Lục thiếu phu nhân.
”
Hứa Lộc Ngôn gần như ngước nhìn Hứa Thiên Ân.
Hứa Thiên Ân đổi đề tài: “Bố, bố nghĩ chuyện ly hôn thế nào rồi?”
“Không ly hôn!” Hứa Lộc Ngôn vung tay: “Thiên Ân, bố nghe con hết!
Trong Trúc Lam Uyễn, Hạ An An lại nhắn Wechat tới, nhiều năm rời, ít khi thấy Hạ An An kích động như vậy: “Tuệ Tuệ, đọc chưa?”
Hứa Tuệ Tuệ cảm thấy tay mình hơi lạnh, cô gả thay tới Trúc Lam Uyễn, cũng không cố ý hỏi thăm thân phận Lục Thần Vũ.
Trong thời gian này, cô bận bóc phốt vả mặt, không chú ý tới chuyện này, dù sao cô cũng nói mình muốn quán xuyến cả trong cả ngoài, muốn độc lập tự chủ, không muốn mượn quyền mượn thế của anh, nhưng bây giờ, có vấn đề rồi.
Hứa Tuệ Tuệ không ngốc, mọi hành động của Lục Thần Vũ đều có khí thế của người đứng đầu thương giới, cô cũng từng thấy máy giám đốc theo anh chơi bài, thư ký tư nhân của anh, giám đốc PR Liễu Nhu đều gọi anh là “giám đốc”.
Trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, giống như hôm đó cô nói chuyện với An An, anh cũng họ “Lục”.
Thân phận của anh rõ như ban ngày.
Lục Thần Vũ chính là vị giám đốc Lục thị bí ẩn điệu thấp trong truyền thuyết, là đệ nhất hào môn có thể một tay che trời ở Hải Thành, là vị họ “Lục” dùng triệu chào đón Hứa Thiên Ân trở về.
.