“Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt sát khí đẩy nham hiểm khiến cho An Đào Đào bất an trừng lớn hai mắt, vô thức lùi một bước.
“Cộp”, tiếng giày cao gót giảm trên sàn vang lên. Trong phòng khách rộng rãi bỗng trở nên ngột ngạt.
Tất cả vệ sĩ đều nghe thấy tiếng động, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.
“Tim An Đào Đào đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt tà váy cưới.
Khí thế này giống như chỉ cần cô không cẩn thận làm sai điều gì đó sẽ bị bắn tan nát.
“Cửu giai Đây chính là cô An.” Hoàng Sâm thấy bầu không khí không ổn, vội cười hóa giải.
An Đào Đào há miệng thở đốc, định nói mình không phải là cô cả nhà họ An, nhưng cô lại bị dọa đến mức không nói nên lời, cuối cùng đành căng, thẳng ngậm miệng lại.
Lục Sóc nhíu mày, đôi mắt đen láy quan sát
Đó là một ánh mắt không chút ấm áp, giống như đang nhìn người chết.
An Đào Đào cảm thấy hai chân mềm nhữn, nhưng cô không được ngã khụy. Bởi vì rất có khả năng điều chờ đón khi cô ngã khụy là hang rắn trong truyền thuyết kia.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Sóc cũng lên tiếng, ngoắc tay với cô: “Tới đây!”
An Đào Đào vốn tưởng rằng mình sẽ không. thể nhúc nhích. Thế nhưng, khi cô lấy lại tỉnh thần đã chạy tới trước mặt Lục Sóc rồi.
Cô thấp thỏm đứng đó, đè dặt ngước mí mắt lên, đối điện là một đôi mắt u ám đầy sát khí.
Anh không nói thì cô cũng chẳng dám lên tiếng.
Đột nhiên, một đôi tay kéo tà váy của An Đào Đào.
“Chị dâu! Cứu chúng tôi với, chúng tôi đã hối cài thật rồi, cầu xin chị nói đỡ với Cửu gia giúp chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội nữa.”
“Chị dâu! Cầu xin chị nói giúp chúng tôi!”
An Đào Đào nuốt nước bọt, giả vờ điểm tĩnh, cất lên giọng nói trong trẻo: “Nghe nói Cửu gia giết phạt quyết đoán, hai người này vẫn còn sống. đó, sao Cửu gia không giải quyết luôn một thể?"
Lục Sóc đang chơi đùa khẩu súng trong tay bỗng khựng lại, hơi bất ngờ nhìn An Đào Đào, như thể không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy.
Hai người sắp chết kia cũng không nghĩ rằng. cô sẽ nói ra những lời này, nên thay đổi sắc mặt ngay.
“Mày! Ä đàn bà đê tiện độc ác!"
“Chúng tao có thành ma cũng sẽ không tha
cho mày...”
Nói xong liền giơ tay kéo An Đào Đào.
An Đào Đào chỉ chống đỡ bằng ý chí cứng rắn, chứ chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành mặc cho bọn họ lôi kéo.
“Ổn ào!” Lục Sóc khẽ hé môi.
Khẩu súng trong tay vệ sĩ đằng sau anh liền chuyển sang hai người đưới sàn.
Sau hai tiếng nổ “phẳng phẳng”, hai người kia đã ngã xuống vũng máu.
Hai mắt An Đào Đào mở to, miệng há hốc, không phát ra tiếng, vẫn giả vờ bình tĩnh đứng, thẳng như cũ.
Không ai biết váy cưới trên người cô đã sớm ướt đẩm mồ hôi lạnh.
Lục Sóc thấy thế thì khóe môi khẽ nhếch lên, chĩa nòng súng vào An Đào Đào: “Cô không sợ à?"