Nghe thấy tiếng, ánh mắt Lục Sóc càng thêm lạnh bảng, giống như trúng độc.
Hoàng Sâm không đám tiếp tục chửi thể nữa, lập tức tiết chế lại.
Quý Thiên Trạch biết mình sai thật rồi, tức thì phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên mặt tràn đầy hối hận: "Cửu Gia, tôi sai rồi anh phạt tôi đi, dù phạt thế nào, tôi cũng sẵn sàng gánh chịu."
Lục Sóc im lặng, vẫn gõ nhẹ lên bàn, thanh âm đều đều, lại khiến người nghe da đầu cứ run lên, một lúc sau, anh nhướn ánh mắt sắc lạnh, trầm giọng nói: “Cậu thích báo cáo cho Thẩm Họa Họa như thể thì cậu làm đàn em của cô ta đi, thế nào?"
Không phải là hình phạt rách da tróc thịt gì nhưng lại khiến mặt Quý Thiên Trạch biến sắc.
Anh ta đã nghĩ đến vô số cách trừng phạt, hoặc bị đánh, hoặc bị giết nhưng chưa từng nghĩ tới điều này.
Anh ta là thuộc hạ của Cửu Gia, có chết cũng phải chết trong tay Cửu Gia, Nhưng bây thế mà lại bị xử lý theo cách ruồng bỏ, loại trừng phạt này dường như đã xóa sạch tất cả tôn nghiêm. của anh ta khiến anh ta cảm giác không còn chút nhân từ nào.
Hoàng Sâm và anh Đàm cũng bị dọa một phen.
Loại trừng phạt này chính là một sự sỉ nhục, đem thuộc hạ đắc lực của mình cho người khác, khiến người ta mãi mãi không ngóc lên được!
"Cửu Gia, anh có thể đánh tôi, có thể giết tôi, nhưng đừng đưa tôi cho người khác." Hai má Quý. "Thiên Trạch tái nhợt, cả người hơi suy sụp: "Tôi chỉ muốn đi theo Cửu Gia, dù chết cũng được."
Lục Sóc hừ lạnh: "Vậy cậu còn tự làm theo ý mình, tại sao?"
Lần đó ở biệt thự, còn có lần này... Anh ta đã rất nhiều lần tự làm theo ý mình.Quý Thiên Trạch cụp mắt xuống, cắn môi im lặng.
Lục Sóc nhíu mắt, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bền, lạnh lùng quát:"Nói."
“Quý Thiên Trạch, cậu mau nói đi, đây là một cơ hội, lẽ nào cậu thật sự muốn tới chỗ Thẩm Họa. Họa?” Hoàng Sâm đứng ở một bên, lo lắng gần. chết.
Anh Đàm coi như vẫn bình tĩnh, nhưng trong. Tòng cũng rất lo lắng.
Cũng không biết qua bao lâu, Quý Thiên Trạch rốt cục chịu không nổi áp lực, kích động nói không thích An Đào Đào kia, gia thế không có, đáng dấp cũng không, cô gái tầm thường như vậy sao có thể trở thành vợ của Cửu Gia được? Chỉ có kiêu hãnh như cô Thẩm mới xứng làm vợ Cửu Gia, Cửu Gia, tôi làm điều này chỉ là để thúc đẩy tình. cảm của hai người, chỉ có cô Thẩm mới là sự lựa chọn tốt nhất với anh”Đây là lời anh ta vẫn luôn muốn nói, bây giờ nói ra rồi, anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.
Nghe lời này, Hoàng Sâm và anh Đàm đều sốc ngang, họ không ngờ anh ta lại có ý suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy.
Tầm thường?
Chị dâu của bọn không phải đạng vừa có được chưa?
Y thuật và sự kiên trì bất chấp mạo hiểm mạng sống để yêu cầu chỉ viện chính là bằng. chứng tốt nhất!
"Ha ha." Lục Sóc cười trầm một tiếng, lạnh Tùng nói: “Tôi muốn kết hôn với ai còn cần cậu duyệt à? Xem ra, là tôi đã quá dung túng cho cậu rồi."
Quý Thiên Trạch ngước mắt lên, khuôn mặt đầy ngạo mạn: "Cửu Gia, tôi thấy quan điểm của mình không sai. bây giờ tất cả nhân vật có tiếng, đều đang cười nhạo anh, cưới một cô gái bình. thường không có gia thế."Hoàng Sâm và anh Đàm quay đi không còn mặt mũi để nhìn kẻ ngốc tìm chết.
Lục Sóc đưa tay xuống đưới bàn, một ngăn ẩn. hiện ra, bên trong có một cây roi, anh lấy roi ra, ném lên mặt đất: "Hoàng Sâm, cầm lấy."
Hoàng Sâm lập tức nhặt roi lên, nếu đã đã lấy roi ra để trừng phạt, vậy thì chắc sẽ không đuổi Quý Thiên Trạch đi phải không?
Đây là chuyện tốt.
Hoàng Sâm quất roi, lực không hề nhẹ, anh ta. không đám giở trò trước mặt Lục Sóc, nếu bị phát hiện cả anh ta và Quý Thiên Trạch đều đi đời nhà ma.
Một tiếng “chát”, roi đánh vào đa thịt, nghe được tiếng đa thịt bị xé rách, hơn nữa roi được làm bằng chất liệu có tính đẻo nhất, quất lên người cảm giác ấy thật xót xa.
Lục Sóc hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt khát máu: "Để tôi xem, rốt cuộc miệng cậu cứng chừng nào."
Quý Thiên Trạch, cậu mau chịu thua đi." Hoàng Sâm ở bên cạnh khuyên hết nước hết cái: "Chị đâu của chúng ta thực sự rất giỏi, giỏi y thuật, rất mạnh mẽ. Cửu Gia xảy ra chuyện ở nước. S, nếu không có chị dâu, Cửu Gia sẽ không thể hồi phục nhanh như này."
Quý Thiên Trạch cắn chặt môi, không khuất phục.
Anh ta chỉ là thấy An Đào Đào không xứng, cô gái tầm thường đó, nhìn thì cứ ngỡ con thỏ ngây thơ đơn thuần nhưng thực chất là một con hồ ly, mưu mô, không dễ chọc, không chừng là kẻ thù phái tới!
“Quý Thiên Trạch!!” Hoàng Sâm tức đến suýt chút hộc máu, cái thứ ngang ngược.
Quý Thiên Trạch cụp mắt, có đánh chết cũng. không khuất phục.
"Cốc cốc cốc..."
"Cửu Gia, em mang cho anh cháo trứng thịt này."
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền từ cửa. vào.
Lục Sóc nghe xong, khí tức lạnh lẽo trên người trong nháy mắt biến mất, giây tiếp dường. như trở nên địu đàng: "Vào đi."
“Cạch" một tiếng, An Đào Đào mở cửa phòng sách, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tanh. nồng nặc. Cô cứng người quay đầu lại, chỉ thấy một người người đầy máu đang quỳ ở giữa phòng sách.
Cây roi đài không ngừng quất lên người anh ta, đa thịt rách toạc, máu me đầm đià.
An Đào Đào mở to mắt, phát hiện người đang bị đánh thế mà lại là Quý Thiên Trạch, mặc dù cô biết có thể sẽ xảy ra chuyện nhưng không ngờ sẽ tàn nhẫn như vậy.
Cô sợ run cả tay, suýt làm đổ cháo trong bát ra ngoài.
Này là chuyện gì, nếu còn đánh nữa thật sự sẽ chết đó...
“Cửu Gia, chuyện gì thế?” An Đào Đào tái mét mặt mày, không tiến cũng không lùi, chỉ ngây. người đứng đó, độ ấm trên người cũng rất nhanh. bị tan biến.
Lu Sóc cau mày, lập tức bảo Hoàng Sâm dừng lại.
Hoàng Sâm nhanh chóng ném roi đi, lại nhìn An Đào Bào lộ ra nụ cười cảm kích.
Lục Sóc phất tay, bảo bọn họ lui ra ngoài: "Đưa cậu ta ra ngoài đi."Hoàng Sâm và anh Đàm lập tức đỡ Quý Thiên Trạch rời đi, Lục Sóc nhìn bóng lưng anh ta, khàn giọng cảnh cáo: "Cậu đừng có tiếp tục tự ý hành động, bằng không thì cút cho tôi, còn nữa, hôm. nay cậu giữ được cái mạng đều là nhờ cô ấy, sau này liệu mà báo đáp đi
Nghe vậy, bước chân Quý Thiên Trạch chững lại, dường như nhũn ra.
Hắn đương nhiên biết "cô ấy" là đang nói tới ai, Cửu Gia của bọn họ thật sự bị bỏ bùa rồi!
Đợi bọn họ rời đi, mùi máu tanh trong thư phòng vẫn chưa tiêu tan, cây roi cũng an phận. nằm trên mặt đất, An Đào Đào sau khi nhìn qua một cái, không nhịn được nuốt miếng nước bọt xuống, cây roi đài như vậy nếu đánh lên người cô, xương chắc vỡ vụn mất.
Thật khủng khiếp.
"Bị đọa rồi à?” Lục Sóc cất roi, mặt không cảm xúc hỏi.
An Đào Đào đi tới, đem cháo trứng thịt đặt lên bàn, nói: "Không sao, chỉ là chưa có sự chuẩn bị thôi, có chuyện gì với Quý Thiên Trạch đó vậy?"
“Tự ý hành động,” Lục Sóc cười lạnh một, cũng không nói rõ ràng.
An Đào Đào cũng không hỏi nữa, trực giác mách bảo cô nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp, tốt hơn vẫn là không cần biết: "Đây, cho anh, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
Khí lạnh trên người Lục Sóc tiêu tán, giống. như một con đã thú ngừng công kích, không còn chút nguy hiểm, anh nâng bát sứ lên húp một ngụm, cháo trứng thịt rất ấm, trong thoáng chốc đã làm ấm bụng.
An Đào Đào âm thầm quan sát biểu cảm của. anh, phát hiện tâm trạng anh đường như đã tốt hơn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cửu Gia, anh cứ ăn từ từ, lát nữa lát nữa em lại tới lấy bát." An Đào Đào bước từng bước nhỏ đi tới cửa, nói: "Chuyến đi lần này đùng rất nhiều được thảo, em phải đi chuẩn bị trước một chút."
Lục Sóc im lặng, có thể coi im lặng là một câu trả lời.
An Đào Đào vui vẻ mở cửa đi ra ngoài, vừa ra ngoài liền gọi điện cho Chu Mễ.