Chương
Lúc cô nói hai tay không khỏi quờ quạo giữa không trung.
Người đàn ông nghe được những lời này đau lòng bắt lấy tay cô cẩm thật chặt rồi khẽ khàng nói: “Anh ở đây, ngay bên cạnh em không đi đâu hết, bà xã ngoan, đừng sợ”
Không biết có phải nghe được những lời an ủi của anh hay không, ngay sau đó Bạch Ngọc Lan lại yên tĩnh trở lại theo bản năng dụi dụi vào người anh.
Người đàn ông không kìm nổi giây phút này cũng ôm chầm lấy cô.
Thời gian qua anh đã nhẫn nhịn quá nhiều hôm nay anh chỉ muốn ôm cô như thế.Rất nhanh lại có một tin truyền ra tập đoàn Dương thị được sang nhượng cho tập đoàn thương mại Hạng Thị, một tập đoàn mọi người nhắc đến cũng phải xuýt xoa, tin này đã làm chấn động toàn địa cầu, không ai hiểu lý do Dương Tử Hiên lại bán Dương thị cho nên mấy ngày nay truyền thông không ngừng quấn quýt hắn tìm hiểu thông tin, chỉ tiếc dù phục ở Dương thị hay nhà họ Dương đều không thấy hắn.
Lại nói Dương Tử Hiên lúc này còn đang ở bệnh viện chăm sóc Lưu Hồng, ký xong hai hợp đồng bán nhà bán công ty hắn đã bị bà Xuân gọi vào đây.
Mà Lưu Hồng nhìn thấy Dương Tử Hiên đến tâm trạng cũng tốt hơn một chút, chỉ có điều luôn quấn lấy hắn không buông làm Dương Tử Hiên có chút phiền chán.
Nhân lúc cô ta ngủ hẳn đứng dậy nhìn bà Xuân nói: “Mẹ làm sao thì làm, con còn bận chuyện của công ty không rảnh quan tâm mấy chuyện này đâu”
“Nó là em gái của con, con ở bên cạnh nó một chút cũng có sao đâu, mấy ngày nay mẹ cũng bị nó quấy đến phiền mới gọi điện cho con đến”
Bà Xuân thở dài nói.
Dương Tử Hiên lại hừ nhẹ: “Hừ, nếu không mẹ đưa nó qua pháp trước đi, căn biệt thự kia con đã sang tên rồi mẹ cũng không ở lâu được”
“Nhanh như vậy sao?”
Bà Xuân có chút tiếc nuối.
“Phải nhanh, con muốn dứt khoát dẹp nhà họ Dương, hơn nữa qua bên đó rồi mẹ sẽ làm chủ trong chính căn biệt thự của mình, mẹ luyến tiếc Dương gia cái gì”
Dương Tử Hiên có chút lạnh nhạt nói, bao nhiêu năm sống trong cái bóng của Dương gia, không tiếng tăm đã đến lúc hẳn phải thoát ra rồi.
Bà Xuân nghe con trai nói vậy có chút kích động lại hỏi: “Được, để mẹ khuyên nó, còn công ty thế nào?”
“Cũng sắp xong rồi, rất nhanh sẽ không còn Dương thị nữa, công ty bên pháp cũng đã hoàn thành, ngày chúng ta rời khỏi đây sẽ không xa nữa”
Dương Tử Hiên nhoẻn miệng nói.
Mọi thứ hắn đã xử lý xong xuôi, không có Dương Tử Sâm, ông Dương, Trần Vĩnh, hắn làm vô cùng suôn sẻ không ai ngăn cản.
Các người ở dưới đó nhìn lên mà xem, tôi sẽ cho Dương thị và Dương gia không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Dương Tử Hiên rất tự tin vào kế hoạch của mình, cho nên gần đây ngoại trừ chuyện của Lưu Hồng ra thì chuyện nào cũng làm cho hẳn vui.
Ra khỏi bệnh viện hẳn lại nhận một cuộc điện thoại đến từ Bạch Ngọc Châu nhưng mà hẳn không nhấc máy, người phụ nữ này hắn đã sử dụng xong rồi, không cần thiết nữa.
Cho nên hắn không chân chừ vứt đi sim rác trong điện thoại, lại ráp một cái sim khác vào, dẫu sao thì phụ nữ muốn hẳn để mắt có vô số kể không thiếu một người Bạch Ngọc Châu.
Bên kia Bạch Ngọc Châu gọi mãi cho Dương Tử Hiên mà không được trong lòng sốt ruột không thôi.
Bà Vương ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Ngọc Châu, sao rồi con?”
“Anh ấy, anh ấy không bắt máy mẹ ơi”
Bạch Ngọc Châu buông điện thoại xuống ướt mi nhìn bà ta.
“Sao lại thế chứ, không phải con nói cậu ta sẽ lấy con sao, nóng nói.
“Con, con không biết”
Bạch Ngọc Châu cũng rối ren cả lên.
Bạch Chấn Hưng dường như không thể nghe hai mẹ con bà ta nói nữa tức giận quát: “Đủ rồi, Dương Tử Hiên không biết làm cái quái gì sắp bán công ty đến nơi rồi, Bạch thị dựa vào Dương thị nếu nó không tôn tại coi như chúng ta cũng không tồn tại, ta tính rồi, chúng ta sẽ hợp tác với Vũ thị, con phải gả cho Vũ Chính, không cần bàn tính nữa”
“Ba, ba cho con thêm thời gian đi, con nhất định sẽ liên hệ với anh Hiên hỏi rõ ràng mà”
Bạch Ngọc Châu hoảng sợ năn nỉ.
“Đủ rồi, ta không chờ được nói, ngày mai ta sẽ bàn chuyện hôn sự với ông ta”
Bạch Chấn Hưng nói.
“Đừng, đừng mà ba, con xin ba đó, ông ta bằng tuổi ba sao ba có thể gả con cho ông ta chứ”
Bạch Ngọc Châu níu áo Bạch Chấn Hưng cầu xin.