Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

chương 67: điều kiện tha thứ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy vết tích màu xanh tím trên tay cô đã phai đi rất nhiều nhưng nhìn qua vẫn rất đáng sợ. Xem ra hôm đó, cô đã bị thương không nhẹ. Cô đúng là ngốc hết thuốc chữa mà, tại sao không nói rõ ra chứ?

Nếu anh biết cô vì bị thương mới ngã vào lòng Nghiêm Sâm thì..., anh không biết... Quên đi, đều đã qua rồi

Tông Minh Hạo muốn rút tay về nhưng nhìn gương mặt ngủ đầy nước mắt của nó, hắn lại không xuống tay được.

Hừ, không phải là cô muốn biểu hiện sao?

Vậy thì xem biểu hiện của cô đã!

Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Lục Nguyệt thức dậy từ sớm

Vừa mở mắt, nó vẫn nằm ngủ trên ghế sô-pha như cũ.

May quá, may quá.

Quay đầu nhìn xung quanh, Tông Minh Hạo không có ở trong phòng.

Lẽ nào, tối qua anh không trở về?

Tần Lục Nguyệt nhanh chóng rời khỏi ghế sô-pha đi rửa mặt, nó muốn đi chuẩn bị bữa sáng.

Nhỡ đâu Tông Minh Hạo trở về từ bên ngoài, chắc chắn anh sẽ muốn ăn điểm tâm!

Nó còn chưa kịp vào bếp, quản gia đã cười nói với nó: "Thiếu phu nhân, thiếu gia ở hoa viên chờ người."

Tông Minh Hạo ở hoa viên chờ mình?

Đầu tiên, Tần Lục Nguyệt sững sờ, sau đó mới có phản ứng lại, nhìn quản gia nhanh chóng cúi người chào, sau đó xoay người chạy về phía hoa viên.

Mấy ngày qua cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Tông Minh Hạo bằng lòng gặp cô, trời ơi, làm sao cô không vui cho được chứ?

Như thế này có ý nghĩa là, anh ấy chịu tha thứ cho mình rồi nhỉ?

Vậy không cần cầu xin với anh ấy nữa?

Bởi vì quá mức kích động, mà nó tông thẳng vào cạnh tường, trong một khắc, nó đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

Không màng đến thương thế trên người, tiếp tục chạy về hướng hoa viên.

Trông thấy dáng vẻ kích động của Tần Lục Nguyệt, quản gia chỉ có thể buông một tiếng thở dài.

Hoa viên, xung quanh là hàng loạt cây lớn cao tít tắp như những phiến ô, bên dưới tán cây có kê một khối gỗ thô tạo thành bàn nước, Tông Minh Hạo đang nhàn nhã thưởng thức trà.

Lúc cách hắn chừng mười mấy mét, Tần Lục Nguyệt dừng lại, đáy lòng không ngừng tiến hành xây dựng tâm lý, tưởng chừng như đã rất lâu sau, nó mới dám bước về phía trước.

Hết thảy những chuẩn bị của Tần Lục Nguyệt, đều trở thành công cốc.

Cô trưng ra gương mặt cầu khẩn nhìn Tông Minh Hạo, thật thà nói: "Tôi biết Tông gia có một viện bảo tàng tư nhân, lượng đồ cổ bên trong rất nhiều. Quan trọng nhất chính là, xét về số lượng và phẩm loại viện bảo tàng Tông gia còn vượt xa cả viện bảo tàng quốc gia. Hơn nữa còn có không ít đồ gốm sứ. Mẹ tôi có để lại cho tôi một đôi bình sức trắng, nhưng tôi lại không có chút manh mối nào, tôi mong anh có thể giúp tôi điều tra về lai lịch đôi bình sứ này."_Nói xong câu đó, Tần Lục Nguyệt lập tức bổ sung thêm một câu: "Nếu tôi có làm sai chuyện gì, xin anh trực tiếp nói với tôi, nhất định tôi sẽ sửa sai! Xin anh đừng đuổi tôi đi!"

"Sửa sai?"_Khóe miệng hắn cong cong mang theo bao ý vị sâu xa.

"Vậy cô dự định sửa sai như thế nào?"_Tông Minh Hạo không phủ nhận mình xấu xa, mặc dù hắn biết rõ Tần Lục Nguyệt không cố ý cùng chủ động lao vào lòng Nghiêm Sâm, nhưng anh vẫn không vui như trước! Hắn không nén được cảm giác muốn chỉnh Tần Lục Nguyệt, khiến nó phải biết khó mà lui.

Chuyện của mười tám năm trước, làm sao có thể quên đi dễ dàng như vậy được!

"Tôi, tôi mời anh ăn cơm!"_Vốn dĩ Tần Lục Nguyệt muốn nói sẽ giặt áo quần làm cơm cho hắn, nhưng ngẫm lại, Tông gia lớn thế này, lý nào thiếu một người giúp việc như nó? Cho nên, lời chưa kịp ra khỏi miệng, đã đổi thành mời khách ăn cơm.

"Mời tôi ăn cơm?"_Tựa như nghe được một câu chuyện tiếu lâm, Tông Minh Hạo đánh giá từ trên xuống dưới Tần Lục Nguyệt, lại phát hiện ra nó không hề có ý tứ đùa giỡn, bèn nói: "Thật? Vậy cô dự định mời tôi đi ăn cái gì?"

"Tôi... Anh muốn ăn gì vậy thì ăn cái đó đi."_Ngôn từ Tần Lục Nguyệt vô cùng nghèo, cũng lâu rồi nó không có ra ngoài ăn cơm, hiển nhiên không biết nên mời hắn đi ăn cái gì. Bất kể Tông Minh Hạo muốn ăn cái gì, nó đều sẽ cắn răng, nhắm mắt chiêu đãi!

Thật ra Tông Minh Hạo rất muốn giễu cợt Tần Lục Nguyệt một hồi

Đồ anh muốn ăn, Tần Lục Nguyệt có thể mua được sao?

Nhưng khi tầm mắt hắn rơi trên những vết xanh xanh tím tím trên người nó, hơn nữa vết thương vừa bị đụng phải còn chưa kịp xử lí thì lời của hắn lại trôi tụt xuống bụng.

bg-ssp-{height:px}

"Được thôi!"_Tông Minh Hạo ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn nó: "Nếu tôi ăn không được vui vẻ, cô phải ngay lập tức rời khỏi Tông gia, thế nào?"

Đáy lòng Tần Lục Nguyệt, nhảy lên một nhịp.

Nó không thể lui được nữa rồi.

Nó cắn răng gật đầu: "Được!"

Tông Minh Hạo rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói: "Vậy chờ đến khi sức khỏe cô tốt hơn đi!"

Sau khi trải qua cuộc nói chuyện này, cả hai người lại rơi vào tình cảnh trơ phản ứng với đối phương.

Ồ không, là Tông Minh Hạo không thèm phản ứng với nó

Mặc kệ Tần Lục Nguyệt có làm cách gì để lấy lòng hắn, hắn đều phảng phất coi như không nhìn thấy.

Tần Lục Nguyệt cũng phát hiện, trong khoảng thời gian này, tựa như nó không còn mộng du nữa.

Cứ mỗi sớm tỉnh dậy, nó đều nằm trên ghế sô-pha.

Quay đầu nhìn sang giường lớn không tránh khỏi cảm giác mất mác.

Nhưng đến chính nó cũng không biết nguyên nhân của loại mất mác này là gì, ra làm sao.

Y thuật của bác sĩ ở Tông gia không phải kiểu giỏi bình thường.

Người thường ước chừng mười ngày nửa tháng mới lành hẳn thương tích nhưng chỉ trong một tuần lễ, Tần Lục Nguyệt đã có thể sonh long đoạt hổ.

Tần Lục Nguyệt quyết định hôm nay sẽ mời Tông Minh Hạo đi ăn cơm, xin hắn tha thứ.

Tối đến, Tần Lục Nguyệt vẫn như mọi ngày, đứng ở trước cửa biệt viện Tây Trang chờ Tông Minh Hạo xuống xe.

Đúng như dự đoán, đúng giờ Tông Minh Hạo đã trở về. Trong một khắc Tần Lục Nguyệt nhìn thấy ô tô của Tông Minh Hạo, ánh mắt nó bỗng nhiên sáng lên, hệt như cún con nghênh đón chủ về nhà, hận không thể mọc một cái đuôi để diễn tả nỗi vui sướng của bản thân to bằng chừng nào.

Tông Minh Hạo ở trong xe thấy rõ hết thảy mọi động tác cùng vẻ mặt của Tần Lục Nguyệt, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ

Hóa ra hôm nay là ngày bác sĩ tuyên bố cô đã khỏi hẳn

Như thế nào, mới vậy đã không chờ đợi được muốn mời người ta đi ăn cơm à?

Ánh mắt Tông Minh Hạo rơi trên gương mặt đầy bất an của Tần Lục Nguyệt, xe dừng lại.

Quả nhiên, Tần Lục Nguyệt nhanh chân đi tới, thái độ hết mực khiêm tốn: "Tông thiếu, tối nay tôi có thể mời anh ăn cơm được không?"

Tông Minh Hạo không nói gì, Tần Lục Nguyệt cho rằng sự im lặng của hắn đồng nghĩa với việc hắn từ chối, trong nháy mắt mặt mày nó ngập nỗi cô đơn, chủ động lùi về sau một bước, cúi đầu nói: "Xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi."

Tần Lục Nguyệt không ngăn xe Tông Minh Hạo lại, cứ như vậy đứng ở ven đường, cúi đầu không nói một lời.

Tông Minh Hạo liếc nó, mở miệng nói: "Lên xe."

Tần Lục Nguyệt sững sờ: "Hả?"

Tiểu Triệu tức tốc xuống xe, mở cửa xe giúp Tần Lục Nguyệt: "Thiếu phu nhân, mời lên xe."

Lúc này, Tần Lục Nguyệt mới khôi phục phản ứng, vui mừng không để đâu cho hết, đây rõ ràng là Tông Minh Hạo chịu cho mình cơ hội rồi

Tần Lục Nguyệt nhìn về phía Tông Minh Hạo không ngừng cúi đầu, khom lưng: "Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này!"

Nói xong, Tần Lục Nguyệt liền lén lau nước mắt, bởi vì quá mức kích động mà chảy ra nước mắt, nhanh chóng lên xe, không dám để cho Tông Minh Hạo chờ quá lâu.

Lên xe, Tần Lục Nguyệt quy củ ngồi ở một bên, động cũng không dám động.

Chỉ lo lại làm gì sai, khiến anh nổi cơn lôi đình, rồi đuổi cô ra khỏi nhà thì tiêu

Vì mẹ, vì phải điều tra rõ chân tướng năm đó. Mình nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận!

Nói cái gì cũng không thể thành dã tràng xe cát (làm khó nhọc, vất vả mà không mang lại kết quả, lợi ích gì, chỉ tổn phí thời gian và công sức) được!

Truyện Chữ Hay