Tần Lục Nguyệt ngẩn người.
Nhanh như vậy sao?
Chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua, nên hôn lễ mới được đẩy lên?
Tần Lục Nguyệt cười bất đắc dĩ!
Tên khốn như Trần Cao, cô làm sao có thể quay lại được?
Vương Lan thị uy như vậy làm gì chứ?
Lúc này, Vương Lan kiêu ngạo đi đến, rút ra một tấm thiệp mời đưa cho Tần Lục Nguyệt: "Tôi và Trần Cao sắp kết hôn, Tần Lục Nguyệt, tuy rằng cô là bạn gái cũ của anh ấy, nhưng mà con người tôi vốn rất độ lượng, nể tình các đồng nghiệp trong công ty, tôi mới cô đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, đương nhiên, nếu cô không dám, tôi cũng không ép cô!"
Vương Lan công khai khiêu khích, lại kéo thêm một đống người đến xem náo nhiệt.
Các đồng nghiệp nghe vậy, liền nhao nhao lên nói: "Lục Nguyệt, cô đi đi! Sao lại phải không đi chứ? Không đi không phải là cô thừa nhận mình chột dạ sao?"
Vương Lan đắc ý: "Đúng vậy, tôi chỉ sợ cô chột dạ thôi, tôi tốt bụng như vậy, không ép cô!"
Nghiêm Nặc nhìn thấy Vương Lan lại bắt nạt Tần Lục Nguyệt, liền đi đến, giật thiệp mời trong tay Vương Lan, nhét vào tay Tần Lục Nguyệt, kiêu ngạo phần nói: "Đi chứ, sao lại không đi!"
Vương Lan dám bắt nạt Tần Lục Nguyệt nhưng không dám bắt nạt Nghiêm Nặc.
Giám đốc đã nói cho cô ta, Nghiêm Nặc là nhân vật lớn, không thể đụng vào, cho nên cho cô ta lá gan cũng không dám nói gì đụng chạm đến Nghiêm Nặc!
Thấy Nghiêm Nặc đến, Vương Lan không dám làm gì quá đáng nữa, chỉ oán giận nhìn Tần Lục Nguyệt nói: "Hi vọng là cô dám đến!"
Nói xong, Vương Lan liền rời đi.
Tần Lục Nguyệt nhìn thiệp mời trong tay, mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Về đến văn phòng làm việc, Tần Lục Nguyệt lập tức mở máy tính bắt đầu trạng thái công tác.
Nghiêm Nặc tuy là phó giám đốc của bộ phận kế hoạch, nhưng ông chủ cũng không dám cho cô ấy làm bất cứ việc gì, nên Nghiêm Nặc vẫn rất nhàn rỗi.
Phó giám đốc rất rảnh rỗi, đương nhiên Tần Lục Nguyệt không có việc gì để hỗ trợ cả, cho nên cũng rất rảnh rỗi.
Tần Lục Nguyệt nắm bắt thời gian, bắt đầu mở chương trình dạy thiết kế quảng cáo quốc tế ra bắt đầu học tập, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt đã là cuối tháng. Tần Lục Nguyệt mới nhận được tiền thưởng và tiền lương, cầm vạn đi đến phòng trọ của Tần Ngọc Phượng.
Vừa vào cửa đã thấy Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân đang ngồi trên ghế sô-pha, vừa vắt chéo chân vừa cắn hạt dưa, bộ dáng như chuẩn bị cướp đi bình sứ.
Tần Ngọc Phượng vừa thấy Tần Lục Nguyệt đến, liền đem bình sứ trong ngực đưa cho cô, nói: "Cháu giữ chiếc bình sứ này đi, dì nhìn bọn họ không có ý gì tốt đâu!"
Tần Giai Nhân vừa nhìn thấy Tần Lục Nguyệt, liền giống như bệnh chó dại phát tác, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao cô còn chưa ly hôn?"
Tần Lục Nguyệt cũng lười để ý đến cô ta, đem phong bì đặt lên bàn, nói: "Đây là vạn tiền mặt, ông đếm đi!"bg-ssp-{height:px}
Tần Quốc Dân không ngờ Tần Lục Nguyệt có thể cầm vạn đến thật, đảo mắt một cái lại vô sỉ nói: "Lần trước tao nói nhầm, không phải vạn mà là vạn, tiền lãi tháng này miễn cho mày!"
Đồng tử mắt của Tần Lục Nguyệt và Tần Ngọc Phượng thiếu chút nữa thì rớt ra. Cái cách lật lọng này, ông ta làm rất tốt luôn đấy! "Tần Quốc Dân, ông còn là con người không?" Tần Ngọc Phượng tức giận, hận không thể cầm chén đĩa trên bàn ném thẳng vào mặt ông ta.
"Không có tiền, tao liền đi kiện!"_Tần Quốc Dân đắc ý nói: "Dù sao, mày cũng không thể làm gì được tao!"
Nhìn Tần Quốc Dân vô sỉ như thế, Tần Lục Nguyệt liền cảm thấy cả người không có có sức lực. Nó biết, loại người vô sỉ như ông ta, căn bản không có cách nào nói lí được!
Tần Giai Nhân cũng ngạo nghễ nhìn Tần Lục Nguyệt nói: "Muốn giữ lại cái bình sứ này cũng không phải là không thể, chỉ cần cô ly hôn với Tông Minh Hạo là được. Tần Lục Nguyệt chỉ cần cô nói muốn ly hôn với Tông Minh Hạo, chắc chắn Tông gia sẽ đồng ý cho hai người ly hôn ngay. Cô chẳng qua vì tham vinh hoa phú quý nên mới không chịu ly hôn thôi, đừng quên, ngay từ đầu, người mà Tông gia muốn cưới là tôi!"
Tần Lục Nguyệt rất muốn cười phá lên.
Mới chỉ có mấy ngày thôi, mà bọn họ đã quên chính bọn họ là người ép cô gả vào Tông gia à?
Nếu không vì bất đắc dĩ, cô làm sao có thể lấy một người đàn ông cô không yêu được?
"Được! Tần Giai Nhân, cô đi thuyết phục Tông Minh Hạo, nếu cô thuyết phục được anh ấy ly hôn với tôi, tôi lập tức sẽ ly hôn ngay!"_Tần Lục Nguyệt nghiến răng nói: "Nhưng mà cô đừng hòng dùng lý do này mà cướp đi di vật cha mẹ để lại cho tôi! Nhiều năm qua, ở nhà cô ăn nhờ ở đậu, cô bắt nạt tôi, tôi đều có thể nhịn. Nhưng, chiếc bình sứ này, mặc kệ cô có làm gì, tôi cũng sẽ không để cô cướp nó đi!"
"Tiện nhân!"_Tần Giai Nhân hét lên, vung tay về phía Tần Lục Nguyệt: "Sao mày không đi chết đi? Sao mày không giống cha mẹ mày đi gặp diêm vương hết đi hả? Đáng lẽ mày nên chết sớm rồi mới phải?"
Tần Ngọc Phượng muốn giúp Tần Lục Nguyệt tránh nhưng lại bị Tần Quốc Dân chặn lại.
Còn Tần Lục Nguyệt vì phải bảo vệ bình sứ trong tay, không có cách nào tránh đi được, liền bị Tần Gia Nhân tát cho một cái.
'Ầm!' Tần Lục Nguyệt ngã xuống nền đất.
Nó dùng cả thân mình để bảo vệ cho chiếc bình sứ, giảm nhẹ lực sóc, cả cơ thể đều bị đập mạnh xuống.
Sau lưng đau nhức, Tần Lục Nguyệt theo bản năng cuộn người lại, sắc mặt tái nhợt.
"Tần Giai Nhân, mày đừng có quá đáng!"_Tần Ngọc Phượng hét lên.
"Quá đáng? Ha ha ha...!"_Tần Giai Nhân giống như kẻ điên gầm rú: "Tao còn biết chuyện càng quá đáng hơn cơ! Tần Lục Nguyệt, Tần Ngọc Phượng, chúng mày không phải luôn muốn biết cả nhà mày tại sao lại chết hết sao? Tao biết đấy, nhưng tao không nói cho chúng mày đâu! Cầu xin tao đi, chỉ cần chúng mày cầu xin tao, rồi đưa cái bình đấy cho tao, tao sẽ nói cho chúng mày ngay lập tức!"
Tần Ngọc Phượng và Tần Lục Nguyệt đều trợn mắt nhìn Tần Giai Nhân.
Tần Ngọc Phượng muốn đi qua nhưng vẫn bị Tần Quốc Dân chặn lại.
Tần Giai Nhân phát điên, không ngừng đá vào Tần Lục Nguyệt đang nằm cuộn mình trên đất, điên cuồng gào hét: "Cầu xin tao đi, mày mau cầu xin tao, tao sẽ nói cho mày biết! Tần Lục Nguyệt, mày đưa cái bình đó cho tao, tao có thể cho mày biết cha mẹ mày chết như thế nào! Tao thậm chí còn có thể miêu tả vẻ mặt của họ trước khi chết cho mày nghe nữa!"
Tần Lục Nguyệt vẫn ôm chặt chiếc bình, cuộn mình trên mặt đất để mặc Tần Giai Nhân không ngừng đấm đá.
Nó cắn chặt môi, không để mình kêu lên một tiếng nào, cũng không để cho nước mắt chảy ra.
Đây là di vật cha mẹ để lại cho cô, cho dù chết, cũng không thể để bọn họ cướp đi!
Tần Ngọc Phượng nhìn thấy da thịt của Tần Lục Nguyệt đã bầm tím lên, rốt cục tức giận đứng lên, cầm bình trà đắt trên bàn lên, đập mạnh vào đầu Tần Quốc Dân.
'Choang!' Bình trà vỡ vụn, Tần Quốc Dân kêu lên một tiếng.
Nhân lúc Tần Quốc Dân đang lau nước trên mặt, liền đẩy ông ta ra, chạy nhanh đến chắn trước mặt Tần Giai Nhân, bảo vệ Tần Lục Nguyệt.