Đêm đó Bạch Đăng Vũ không ngủ được.
Lễ phục đã được Sarah chuẩn bị sẵn sàng.
Số đo được chỉnh sửa theo thân hình của hắn càng khiến hắn thêm thu hút.
Ngồi trên xe, hai tay Bạch Đăng Vũ nắm chặt.
Bằng mọi giá hôm nay hắn phải gặp cho bằng được Lưu Thế Vũ.
Trong lòng hắn dâng trào hi vọng nhưng cũng lo lắng tột cùng.
Nếu Lưu Thế Vũ cứu được Lê Ánh Thư vì sao nhiều năm qua cô lại không quay về tìm hắn và con? Nếu Lưu Thế Vũ chưa từng cứu được Lê Ánh Thư vậy năm đó vì sao công an lại không phát hiện ra thi thể của cô?
Mọi chuyện vừa mơ hồ vừa rối tung lên khiến Bạch Đăng Vũ không biết đường đâu mà lần.
Chỉ hi vọng Lưu Thế Vũ có thể cho hắn chút thông tin gì về ngày hôm đó.
Bữa tiệc của Lưu gia lớn hơn nhiều so với tiệc hắn thường tổ chức.
Sarah đưa thiệp mới liền quàng tay Bạch Đăng Vũ bước vào bên trong.
Sự xuất hiện của Bạch Đăng Vũ thu hút không ít người.
Châu lục này không có mấy gia tộc lớn.
Đa phần ở các bữa tiệc mọi người ít nhiều đều đã biết mặt nhau.
Nhưng một người đẹp trai như Bạch Đăng Vũ cũng là lần đầu bọn họ gặp.
Một vài vị tiểu thư tiến về phía hắn, nhưng hắn vẫn mải lo tìm kiếm bóng hình của Lê Ánh Thư.
Trong lòng hắn có một cảm giác rất mãnh liệt, rằng cô đang ở rất gần hắn.
“Xin chào mọi người, chào mừng mọi người đến bữa tiệc của Lưu gia chúng tôi.
Hôm nay chúng tôi muốn giới thiệu với mọi người cô em gái thất lạc lâu nay của nhà chúng tôi đã tìm lại được, Lưu Ánh Thư.”
Bạch Đăng Vũ cùng với Sarah có chút không tin được nhìn lên sân khấu lớn, Một cô gái dáng người thướt tha bước bên cạnh Lưu Thế Vũ.
Môi cô nở một nụ cười nhẹ nhàng như đoá hoa e lệ buổi sáng tin mơ.
“Ánh Thư.”
Bạch Đăng Vũ không nói lời nào xông thẳng lên ôm cô vào lòng.
“Ánh Thư, anh tìm được em rồi.
Đã năm năm rồi Ánh Thư.
Cuối cùng anh cũng đã tìm được em rồi.”
Cô gái trong lòng hắn hốt hoảng cố đẩy hắn ra điều này khiến Bạch Đăng Vũ hoang mang.
“Ánh Thư, anh là Đăng Vũ, là chồng của em.
Em không nhận ra anh sao?”
Thấy Lê Ánh Thư hoảng sợ Lưu Thế Vũ liền xông đến đấm thẳng vào mặt Bạch Đăng Vũ một cái thật mạnh.
Hắn lảo đảo ngã ngược ra sau nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Ánh Thư.
Lưu Ánh Thư không hiểu sao lại có cảm giác đau nhối nơi lòng ngực, cô không muốn làm tổn thương người đàn ông đó.
Cô ôm lấy cánh tay của Lưu Thế Vũ.
“Anh hai.”
Trong bữa tiệc có không ít nhà báo nhưng không một ai dám chụp ảnh lung tung.
Bê bối nhà Lưu gia không phải ai cũng có gan viết bậy viết bạ.
Sarah chạy lên đỡ lấy Bạch Đăng Vũ, ánh mắt cô cũng không tin được nhìn Ánh Thư.
“Chúng ta vào trong nói chuyện có được không?”
Ánh Thư giương đôi mắt long lanh nhìn anh trai mình.
Lưu Thế Vũ liền cho người kéo Bạch Đăng Vũ và mời Sarah vào trong.
“Anh là ai?”
Lưu Thế Vũ sắt mặt dọa người nhìn Bạch Đăng Vũ.
“Tôi là chồng của cô ấy.”
Ánh mắt hắn vẫn chỉ nhìn cô.
Nhìn người vợ nhiều năm xa cách của hắn.
Nhưng vì sao cô lại không nhớ gì đến hắn?
Ánh mắt đau thương của hắn khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô nhẹ giọng giải thích.
“Xin lỗi anh, mấy năm trước tôi gặp tai nạn, mọi chuyện trong quá khứ đều đã quên hết.
Tôi không biết anh là ai cả.”
Bạch Đăng Vũ nhìn về phía Lưu Thế Vũ.
“Anh Lưu, tôi không biết vì sao vợ tôi lại thành em gái của anh.
Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi, cầu xin anh hãy trả lời cho tôi biết.
Năm đó có phải anh đã nhặt được vợ tôi ở toà nhà P hay không?”
Trong lời nói của Bạch Đăng Vũ lộ ra sự van xin.
Xem ra hắn cũng là một người lịch sự nhã nhặn, Lưu Thế Vũ cũng thành thật trả lời.
“Đúng vậy, năm đó tôi về nước V tìm em gái tôi.
Đến khi tôi tìm được thì đã thấy căn nhà nổ tung, nó văng từ cửa sổ tầng xuống.
Cũng may bên dưới cỏ mọc khá dày.
Nhưng đầu con bé đập vào đá vụn, mất trí nhớ rồi.”
Nước mắt hạnh phúc của Bạch Đăng Vũ lăn dài trên má hắn.
Hắn muốn tiến lên ôm cô vào lòng nhưng biết cô sợ hắn lại lùi về sau.
"Em còn sống là tốt rồi.
Em không nhớ ra anh cũng không sao cả."
Nhìn người đàn ông ngốc nghếch cười trong nước mắt.
Lưu Ánh Thư chủ động đi đến trước mặt anh.
"Dù anh nói mọi lời đều khớp với anh trai tôi.
Nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh.
Anh lấy gì chứng minh tôi là vợ anh."
"Mặt của sợi dây chuyền trên cổ em là nhẫn cưới cũ của chúng ta."
"Chúng ta đã ly hôn rồi sao?"
Bạch Đăng Vũ vội vàng giải thích.
"Lúc đó anh gặp tình huống nguy hiểm nên mới dùng hạ sách ly dị với em.
Nhưng chúng ta đã nói rõ cũng đã giải hòa.
Ngày em mất tích chính là ngày cưới chính thức của chúng ta."
Vợ mất tích ngay trong ngày cưới.
Chuyện này khiến hắn đau đớn đến mức nào một người ngoài như Lưu Thế Vũ cũng có thể cảm nhận được.
"Xin lỗi.
Hôm đó thấy tình trạng của Ánh Thư khá nguy cấp nên tôi gấp gáp đưa con bé đến nước U điều trị.
Cũng chỉ mới tỉnh lại dạo gần đây thôi.
Tôi không cố ý chia cắt vợ chồng cậu."
Bạch Đăng Vũ mỉm cười.
"Thật may vì anh đã cứu được Ánh Thư."