Nếu không phải Lê Ánh Thư cản Tinh Nhi lại, cô ấy chắc chắn đã đánh cho ba người nhà họ Lê nhìn không thấy ngày mai.
Ăn ở thất đức đã đành bây giờ còn không biết điều đến gây chuyện.
Bạch Đăng Vũ rất nhanh đã về đến.
Khu này rất gần công ty của hắn.
Nhìn đám người nhà họ Lê đã khiến hắn chán ghét.
“Các người đến đây làm gì?”
Lê Ánh Dương vừa thấy hắn đã chạy đến.
“Anh Đăng Vũ…”
Tinh Nhi ngăn Lê Ánh Dương lại, bà Cẩm Vân cũng vội vã ôm lấy con gái.
“Nếu bà không quản được cô ta thì mời về cho.”
“Tôi quản được, quản được.”
Bây giờ Bạch Đăng Vũ là người duy nhất có thể cứu được gia đình họ.
Ông Lê Tuấn Anh tươi cười nhìn Bạch Đăng Vũ và Lê Ánh Thư.
“Ánh Thư, nhà chúng ta phá sản rồi, ba còn nợ một số tiền, căn nhà cũng bị thu lại.
Bây giờ sắp không có chỗ ở.
Con xem…”
Lê Ánh Thư chưa kịp lên tiếng Bạch Đăng Vũ đã ngắt lời ông ta.
“Xem cái gì? Ông muốn vợ tôi thay ông trả nợ, hay là nuôi cả nhà ông một đời?”
“Nó là con gái tôi, đó không phải bổn phận của nó sao?”
Bạch Đăng Vũ nghe ông ta nói như hiển nhiên, hắn tức giận cười khẩy một cái.
“Nuôi ông thì cũng thôi đi, dựa vào đâu con gái gả đi rồi còn phải thay ông gánh nợ.
Ông nên nhớ gia phả của cô ấy đã không còn ở nhà họ Lê.
Vả lại, bà ta với Lê Ánh Dương thì có quan hệ gì với vợ tôi.
Đó là vợ và con riêng của ông, ông tự mình nuôi đi chứ?”
Lê Ánh Thư kéo tay hắn.
Cô vợ của hắn dễ mềm lòng, trọng tình thân.
Nhưng đám người đó đã bao giờ coi cô là người thân.
“Tôi nuôi nó mấy chục năm còn không đủ tình nghĩa sao?”
Bà Cẩm Vân sợ hãi ra mặt.
Nhà họ Lê đã rơi vào đường cùng rồi.
Rất có thể Lê Tuấn Anh sẽ vứt bỏ bà và Ánh Dương.
“Tình nghĩa? Bà nói xem tình nghĩa của bà đáng mấy đồng.
Bà tưởng tôi thật sự không biết gì về quá khứ lúc vợ tôi sống ở nhà họ Lê sao? Quần áo cũ của Lê Ánh Dương đáng bao nhiêu tiền? Điện thoại vứt của cô ta lại được bao nhiêu? Săn tiện tôi cũng muốn tính với bà.
Lê Ánh Dương ra ngoài đều nói Ánh Thư chỉ là con hầu trong nhà.
Hầu bao nhiêu năm như vậy có phải nên đến lúc tính lương rồi không?”
Bạch Đăng Vũ tức giận lên thì phớt lờ luôn ý kiến của Lê Ánh Thư.
Cô vỗ mạnh vào tay hắn.
“Anh bình tỉnh chút.”
“Không bình tỉnh được.
Bọn họ đến đây là muốn ức hiếp em.”
Lê Ánh Thư hôn lên má hắn một cái mới khiến hắn mới yên tỉnh lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ba người nhà họ Lê, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ hắn mới hài lòng.
“Con không có nhiều tiền, chỉ có thể mua cho ba mẹ một căn nhà bình thường.”
“Mày đang bố thí cho ăn mày đó hả?”
Ông Lê Tuấn Anh đập bàn đứng dậy, ông ta chỉ thẳng vào mặt Lê Ánh Thư.
“Mày là vợ của Bạch Đăng Vũ mà dám mở miệng nói một câu không có nhiều tiền.
Tao còn nợ hơn ba tỷ, mày mua lại căn biệt thự nhà họ Lê cho tao.”
“Dựa vào đâu?”
Bạch Đăng Vũ không nhịn được nữa cũng đứng bật dậy.
Nhưng Lê Ánh Thư đã ngăn hắn lại.
“Con sẽ không sử dụng tiền của Đăng Vũ.
Chẳng phải mẹ cả vẫn còn một lô đất ở trung tâm sao? Chắc nó cũng đủ để ba trả nợ rồi.
Con chỉ mua cho ba ngươi một căn nhà.
Nhận hay không là tuỳ ba.”
Ánh mắt lạnh lùng, thái độ kiên quyết.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy biểu cảm này của Lê Ánh Thư.
“Đăng Vũ, giúp em tìm một ngôi nhà gần chợ, bệnh viện, dễ đi lại.”
“Anh sẽ kêu người tìm ngay.”
Vợ hắn ngày một mạnh mẽ hắn cũng thật an tâm.
Ông Lê Tuấn Anh nhìn căn nhà Lê Ánh Thư đang ở, vật dụng tiện nghi, nằm trên khu đất địa của toàn thành phố.
Lại nghĩ đến sau này mình phải ở một căn nhà cấp , cấp tồi tàn đã tức giận không kiềm được.
“Mày ở nơi xa hoa, lại cho cha mẹ mày ở một nơi nghèo nàng.
Mày không sợ tin tức này sẽ lên báo làm ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Bạch sao?”
“Không sợ.”
Bạch Đăng Vũ ôm Lê Ánh Thư vào lòng.
Dõng dạc tuyên bố với bọn họ.
“Tôi vì Ánh Thư đã nhân nhượng các người nhiều rồi.
Nếu các người đã không muốn sống không bằng tôi giúp một tay, đẩy hết gia đình ông vào đường chết.”
Có tiền, quỷ thần cũng có thể sai khiến, đừng nói là cái mạng nhỏ của ba người bọn họ.
Ông Lê Tuấn Anh rùng mình đứng lên.
“Cả nhà ông tốt nhất là an ổn sống, mỗi tháng tôi sẽ gửi thêm tiền trợ cấp sinh hoạt.
Đừng gây chuyện với vợ tôi.
Tôi không phải loại người sẽ nhường nhịn ai đó đâu.”
Đuổi hết bọn họ ra ngoài, Bạch Đăng Vũ mới ôm Lê Ánh Thư vào lòng.
“Muốn khóc thì khóc đi.”
Lê Ánh Thư ôm chặt lấy hắn, khóc trong ấm ức và đau lòng.
“Anh biết em quan tâm bọn họ.
Mỗi tháng anh sẽ gửi phí sinh hoạt nhiều một chút.
Không để họ túng thiếu.”
“Cảm ơn anh.”
Thật tốt khi có một người hiểu bạn còn hiểu được cả tính cách ngốc nghếch của bạn.
Dù trước kia người nhà họ Lê đối xử với cô không tốt nhưng dù sao đó cũng là cha cô, chị gái cùng cha khác mẹ với cô, mẹ cả có đai nghiến nhưng cũng nhờ bà ấy cô mới có thể sống đến hiện tại, còn gặp được người đàn ông yêu thương cô.
Nếu đã là định mệnh cô chấp nhận và hài lòng với mọi thứ.
Cô cũng không thể nhẫn tâm khiến họ sống vất vưởng.
Xem như đây là chút tâm ý cuối cùng cô dành cho người nhà máu mủ ruột thịt của mình.
Người của Bạch Đăng Vũ làm việc rất nhanh chóng.
Hai ngày sau đó đã tìm được nhà, làm xong giấy tờ và chuyển đến tay ông Lê Tuấn Anh.
Ông ta tuy vẫn còn tức giận nhưng có chỗ ở còn hơn không.
Ông bán đi miếng đất của bà Cẩm Vân, trả hết nợ nần, căn biệt thự cũng bị thu lại.
Chuyển về căn nhà Bạch Đăng Vũ đưa.
Tuy không nguy nga tráng lệ như căn biệt thự cũ nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.
“Có căn nhà sống là tốt rồi.”
Ngược lại với ông, bà Cẩm Vân chỉ cần có một nơi nương náu là được.
Con gái bà, người bà đặt trọn niềm hy vọng hiện tại thành thế này bà còn có thể trông mong gì vào tương lai nữa chứ.
Bà hài lòng như ông thì không.
Nửa đời sống giàu sang ông không thể chấp nhận thực tại mình trở thành một kẻ khố rách áo ôm, sống trong căn nhà đơn giản như vậy.
Nhân lúc ông không có nhà, Lê Ánh Thư đến thăm bà Cẩm Vân.
Cô đưa cho bà một tấm thẻ ngân hàng.
Nhìn bà ăn mặc bình đạm Lê Ánh Thư cũng thấy mũi lòng.
Nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay bà Cẩm Vân bật khóc.
“Xin lỗi Ánh Thư, mẹ xin lỗi con.
Mấy năm qua là mẹ không tốt.”