Hôm sau là ngày Hàn Nhi chuyển đến xưởng lụa làm việc, bình thường thì phòng tính toán sẽ chung với phòng của Gia Luân nhưng vì không muốn Nhã Linh hiểu lầm Gia Luân đã chuẩn bị một căn phòng khác cho Hàn Nhi
" em nghe nói tối hôm qua cô ta đến làm phiền vợ chồng chị hả?" La Vy nói nhỏ với Nhã Linh
" thông tin của em nhạy bén thật đó" Nhã Linh mỉm cười nói, đúng là không chuyện gì trong nhà có thể qua mắt được La Vy
" đương nhiên, mà nghe nói chị khiến cô ta bẻ mặt đúng không? như vậy mới là chị của em chứ " La Vy nhìn Nhã Linh tự hào nói, La Vy thật sự rất sợ Nhã Linh sẽ bị Hàn Nhi ăn hiếp, hình như cô đã lầm
" nè trong giờ làm ai cho nói chuyện hả?" Gia Phát đứng sau lưng hai người họ nói, ai biểu cả ngày La Vy chỉ dính lấy Nhã Linh, đến cậu cô cũng không thèm quan tâm
" hủ giấm nhà em sắp bể rồi, chị đi trước " Nhã Linh nhìn qua cũng biết Gia Phát đang ganh tị với mình nên cô trêu chọc rồi rời đi để hai vợ chồng họ an ủi nhau
" anh đấy, có biết phép lịch sự không hả?" La Vy nhéo tay Gia Phát nói
" không anh chỉ biết giữ vợ thôi" Gia Phát cười nói
" thôi đi biết dậy bữa đó em khỏi chở về kiếm anh, để anh ế đến già " La Vy bĩu môi nói
" em không biết chứ anh có nhiều cô theo đuổi lắm, em mà bỏ qua anh là hơi tiếc đấy " Gia Phát tự cao tự đại nói
" vậy đi kiếm mấy cô đó đi " La Vy liếc Gia Phát sau đó rời đi
" chỗ này sai rồi, sửa lại đi " Nhã Linh nhẹ nhàng nhắc nhở công nhân
Nhã Linh đi quan sát cẩn thận từng công nhân làm việc
Tại chợ
Hôm nay Liên Nhi đi chợ một mình nên cô phải xách rất nhiều đồ
" Liên Nhi" Từ đằng sau xuất hiện giọng một người phụ nữ
" con chào bà" Liên Nhi quay lại cúi đầu chào
" cứ gọi là bác gái được rồi, con bé này bao năm rồi mà vẫn khách sáo như thế sao?" Người phụ nữ đó chính là mẹ của Giang Nam, người yêu cũ của Liên Nhi
" bác gọi con có gì không ạ?" sau nhiều năm Liên Nhi không còn thành kiến với ba mẹ Giang Nam nữa, cô biết họ làm thế cũng chỉ là muốn tốt cho Giang Nam mà thôi
" cuối tuần là giỗ của Giang Nam, bác muốn mời con đến " Mẹ Giang Nam hiền hậu nói, bảo năm qua nỗi đau mất con khiến họ trở nên trầm tính hơn rất nhiều, họ giờ đã già nhưng không có con bên cạnh, chết trong cô độc
" chuyện này, con xin lỗi con không đi được, nhà chủ con dạo gần đây rất nhiều việc, nhưng con sẽ thu xếp đến mộ thắp nhang cho anh ấy " Liên Nhi nói, ngày trước mẹ Giang Nam muốn nhận cô làm con nuôi, sẽ trả hết nợ để cô về nhà họ nhưng cô một mực không chịu, căn nhà đó sẽ làm cô nhớ đến anh ấy hơn
" không sao, con đến thăm nó là nó mừng rồi, thôi bác về trước " Bà ấy buồn bã rời đi, nếu có thể quay ngược lại thời gian chắc chắn bà sẽ không làm vậy
Liên Nhi tiếp tục xách đồ về, trên đường gặp được Tèo đang về nhà để lấy đồ cho cậu hai
" Nhi, Nhi mới đi chợ về hả? để Tèo xách cho" Tèo lấy hết mấy cái túi trên tay Liên Nhi
" không cần, chẳng phải về lấy đồ cho cậu hai sao, đi nhanh đi đừng để cậu đợi" giờ này mà về thì chỉ có nước là lấy đồ cho cậu hai, lợi dụng lí do này Liên Nhi liền hối
" không sao, dù gì cũng là về nhà mà " Tèo tiếp tục xách đồ nhất định không buông
" chết tui quên mua ít đồ, thôi đưa đây để tui vô mua rồi lát về sau" Liên Nhi nói
" vậy để tui đi với Nhi, con gái con đứa nắng như vầy mà không đi lẹ là đen đó, mốt không ai cưới thì đừng có kiếm tui mà than" Tèo trêu chọc biết rõ là Liên Nhi chỉ đang muốn đuổi mình nhưng nó cứ trơ ra
" mệt quá ai mà thèm kiếm " Liên Nhi nhăn mặt đi thẳng về nhà không quan tâm Tèo đi đằng sau
" Nhi chờ tui " Tèo xách một đống đồ chạy theo sau
Về đến nhà, Tèo bỏ hết đồ ăn vào bếp rồi mới rời đi, Liên Nhi lấy đồ ăn ra thì thấy trong đó là cái kẹp mà hôm qua Tèo đưa cho mình
" mày mới mua hả?" Dì Bảy thấy Liên Nhi cầm cái kẹp liền hỏi
" không có" Liên Nhi lắc đầu nói
" dậy là thằng Tèo nó bỏ vô tặng mày á, nhận đi đừng phụ lòng thằng nhỏ" Dì Bảy liền hiểu cái kẹp này từ đâu ra, đây cũng không phải là lần đầu Tèo tặng quà cho Liên Nhi, dù không muốn nhưng Liên Nhi cũng không thể bỏ, quà Tèo tặng tất cả đều đắt tiền, là tiền nó dành dụm để tặng nếu bỏ thì ác quá
" dì Bảy biết là con không thích ổng mà cứ trêu quài" Liên Nhi nhăn mặt cất cái kẹp đi rồi bắt đầu làm thức ăn
Liên Nhi đâu biết rằng Tèo đang đứng ở trước cửa nhà bếp, cậu nghe hết, dù có vô tư đến đâu thì cũng biết buồn mà, cậu lẳng lặng rời đi
" mày đó nói bé bé thôi, lỡ thằng Tèo nó nghe thì tội nó" Dì Bảy thấy Liên Nhi nói to nên dặn.