Gia Phát chạy theo ra nhà xe để lấy xe, đi đến bệnh viện xem tình hình của Nhã Linh thì La Vy cản lại " cho em theo với "
" nhanh lên"Giờ phút này Gia Phát cũng không muốn đôi co với cô đành gật đầu đại
Những người ở lại lúc này tâm trạng khác nhau tại sao một hôn lễ lại hỗn độn đến thế chứ?
Trên xe Gia Luân
Gia Luân lúc này như mất hết lí trí, anh chỉ muốn đi thật nhanh, bệnh viện đã chuẩn bị sẵn chỉ cần anh đưa cô đến là được
" Nhã Linh...!không được ngủ, nói chuyện với tôi đi " Thấy Nhã Linh cứ im lặng sơn hãi nói
"...tôi...!" Nhã Linh thật sự rất muốn nói nhưng hiện tại không có sức
Gia Luân chạy hết tốc độ cuối cùng cũng đến bệnh viện, anh đậu xe ngay cửa bệnh viện sau đó bế cô chạy vào, băng ca đã được chờ sẵn, đặt cô lên bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu
Anh ngồi trước phòng cấp cứu, quần áo của anh cũng nhuốm màu máu của Nhã Linh
" anh hai, sao rồi? Nhã Linh sao rồi?" Gia Phát gấp gáp hỏi
" vẫn ở trong cấp cứu, cô ta có quan hệ gì với mày?" Gia Luân trừng mắt nhìn Gia Phát, lần này anh sẽ không bỏ qua với những người ban nãy, anh nhất định khiến họ trả cái giá thật đắt
" em....!em có quen cô ta tháng nhưng chỉ là qua đường...!em đâu có ngờ cô ta " Gia Phát ấp úng nói, đây là chuyện thật sự không muốn
" mày biết chuyện bây giờ tao muốn làm nhất là gì không?" Gia Luân nắm lấy cổ áo Gia Phát nói
"anh hai muốn làm gì em cũng được " Gia Phát hối lỗi nói, thật sự anh cảm thấy rất áy náy nếu không phải tại anh ta thì Nhã Linh đâu ra nông nỗi này
Một y tá chạy ra, cả ba liền chạy đến hỏi " cô ơi, bệnh nhân trong kia sao rồi "
" tình trạng đang rất nguy kịch, chúng tôi đang tập hợp bác sĩ giỏi " Cô y tá nói xong liền chạy nhanh đi
Phòng cấp cứu, nhân viên y tế ra vào liên tục làm Gia Luân thêm phần lo lắng
Từ xa một bác sĩ có hình dáng rất quen chạy đến, không ai khác chính là Minh Khang
" Minh Khang, cậu phải cứu Nhã Linh " Đây là lần đầu Gia Luân phải cầu xin sự giúp đỡ, lúc này anh cảm thấy rất bất lực nhìn người thân yêu của mình đang trong tình cảnh nguy kịch mà không làm được gì
" tôi sẽ cố gắng hết sức " Minh Khang nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu
Lại thêm tiếng nữa trôi qua, y tá cứ thay nhau đi ra, tâm trạng của Gia Luân như ngồi trên đống lửa
Lúc này bác sĩ cũng đi ra, Gia Luân chạy nhanh đến " bác sĩ vợ tôi sao rồi?"
" Bệnh nhân tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng khi nào tỉnh dậy là dựa vào bệnh nhân" Bác sĩ thở dài nói
" Minh Khang không phải vậy đúng không? cô ấy sẽ tỉnh lại mà đúng không?" Gia Luân nắm lấy tay Minh Khang hỏi
Minh Khang bây giờ cũng cảm thấy rất bất lực, anh không nói gì nước mắt cứ rơi
Bác sĩ rời đi hết, Gia Luân gục xuống tại sao? tại sao em lại đỡ cho tôi? tại sao lại cứu tôi?
" anh hai à bình tĩnh đi, em nghĩ Nhã Linh sẽ sớm tỉnh mà " Gia Phát đến bên động viên Gia Luân
" chị Nhã Linh hiền lành như vậy chắc chắn sẽ được ông trời thương mà " La Vy cũng nói thêm vào để động viên
"...!" Gia Luân cũng chỉ im lặng
Nhã Linh cũng sớm được đưa về nhà, Gia Luân đã nhờ Minh Khang thường xuyên đến xem tình trạng của Nhã Linh, ba mẹ của Nhã Linh vẫn chưa biết chuyện này, Gia Luân dùng điện thoại Nhã Linh gửi tin nhắn là thời gian tới con cùng Gia Luân đi công tác ở xa, khi nào về con sẽ liên lạc lại
" tình trạng của Nhã Linh sao rồi con?" Gia Bảo nhìn Gia Luân hỏi
" vẫn chưa tỉnh " Gia Luân nhàn nhạt nói, thời gian này anh cũng đã ôm đi trông thấy
Con bé nó tốt thật, nếu không phải nó đỡ cho con thì có lẽ....!" Gia Bảo luôn thầm cảm kích những gì mà Nhã Linh làm cho Gia Luân
" à, cũng sắp đến ngày giải quyết những tên kia rồi con có đi không?" Gia Bảo nhàn nhạt hỏi
" không, nhưng con đã mời luật sư, con muốn họ phải trả cái giá đắt nhất " Gia Luân nói xong cũng đứng dậy đi về phòng
Nhã Linh vẫn nằm đấy, vẫn sự im lặng đấy, căn phòng bây giờ không còn tràn ngập tiếng cười của cô ấy, những câu cãi vã kia cũng biến mất
" em tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nói với anh nè, tỉnh dậy anh hứa sẽ không ăn hiếp em, muốn gì cũng được " Gia Luân vừa lau người cho Nhã Linh vừa nói
Công việc lau người, gội đầu đều là do Gia Luân làm, căn phòng này ngoài anh, Liên Nhi, dì Bảy, Minh Khang ra không được ai bước vào, anh không tin tưởng ai cả
" em biết không anh là một thằng tôi tại sao đến người mình thương cũng không bảo vệ được, rất nhiều lần anh muốn nói anh thương em nhưng đều không nói ra..." Gia Luân nói rất nhiều ngày nào cũng mong cô sẽ tỉnh dậy nhưng hôm nào cũng phải ôm thất vọng
" Cậu hai ơi, bác sĩ đến " Liên Nhi gõ cửa nói
" vào đi " Gia Luân nhàn nhạt nói.