"Cô ấy mắng cái gì?"
"Dường như đang chửi cái gì. . . . . . A, cô nói gì ‘người đàn ông chó má, đừng để cho tôi bắt được anh, cẩn thận bị tiệt giống!’ Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc, dường như là đang chửi ngài.
Hoắc Lôi Đình hít sâu một hơi, tay siết tay lái thật chặt.
Trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Ông tự đâm đầu vào chỗ chết?"
"Không. . . . . . Không phải a, tổng giám đốc. . . . . . Tôi, tôi. . . . . ." Người nọ nói đến miệng muốn sùi bọt mép, đều do mình lắm mồm!
Hoắc Lôi Đình căm tức cúp điện thoại, nhìn bóng người nhỏ bé đang bận rộn ở bên trong, lửa dục khó nhịn.
Xem ra không phải cô thật sự quyến rũ mình?
Thậm chí cũng không biết mình cưỡng hiếp cô?
Còn không muốn tiền anh cho?
Trên đời này tại sao có thể có cô gái ngu xuẩn như vậy?
Tại sao cô lại leo lên giường của mình?
Phải biết, cô gái mà anh chơi đùa nhất định phải còn trong trắng, được huấn luyện nghiêm chỉnh, trời sinh có khí chất.
Nếu như cô cũng chỉ là cô gái hoang dã tùy tiện chộp tới, căn bản không có tư cách leo lên giường của anh.
Bởi vì cô gái leo lên giường của anh đều có cùng một nhu cầu, đó chính là tiền.
Cô không lấy tiền, cũng không có trải qua huấn luyện, vậy làm sao xuất hiện ở trên giường của anh?
Anh không tin, cô gái này đang chơi chiêu, muốn dùng loại biện pháp này để hấp dẫn mình !
Nếu quả như thật như thế này, anh không ngại cho cô một cơ hội.
Bởi vì mùi vị của cô thật sự quá tốt đẹp, làm cho người ta thấm tận trong xương tuỷ!
Đang suy nghĩ, trong quán tắt đèn, bảy tám nam sinh nữ sinh đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Bạch ăn mặc bình thường nhất, những nữ sinh khác đều mặc quần áo xinh đẹp.
Chỉ có cô, T-shirt trắng, quần jean, giày thể thao, đeo túi sách cũ, đơn sơ giản dị.
Da thịt trắng nõn, đôi mắt to xinh đẹp, gương mặt tròn mềm mại, buộc tóc đuôi ngựa thật cao làm cho cô nhìn qua cực kỳ tươi đẹp.
Tươi đẹp giống như một học sinh trung học, non mềm đến nổi muốn nhéo ra nước.
Nhưng bất kể là nhìn như thế nào, ở trong một đám người màu sắc rực rỡ, vẫn thấy Hạ Bạch chói mắt nhất làm cho anh liếc một cái đã nhớ kỹ.
Sau khi Hạ Bạch theo chân bọn họ tách ra, một mình đi trên con đường đèn màu rực rỡ.
Bên cạnh là ‘Thành Phố Đêm’ cho nên vô cùng náo nhiệt.
Ba nữ sinh quần áo xinh đẹp cười nói lớn tiếng từ trong ‘Thành Phố Đêm’ đi ra, chạm mặt nhìn thấy Hạ Bạch.
Ba người sửng sốt một chút, đều nhìn về phía cô gái áo đỏ ở giữa.
Vóc người cô cao gầy, mái tóc xoăn dài nhuộm màu đỏ, cùng chiếc váy cực ngắn ôm sát mông chiếu lấp lánh.
Dưới chân mang giày cao gót hơn mười phân, tô son phấn thật dầy, giống như Yêu Tinh tới từ một thế giới khác.
Hạ Bạch cũng sửng sốt, lại là cô ta!
Cô gái ăn mặc hở hang kia chính là người chị cùng cha khác mẹ của cô, Hạ Tư Đình!
Hạ Tư Đình lạnh lùng cười, "Con chó cái nhỏ, thế nào? Tới bán à?"
Hạ Bạch thay đổi dáng vẻ bình tĩnh khéo léo thường ngày, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, "Bọ ngựa già, thế nào? Bán xong?"
"Cô! !" Hạ Tư Đình tức giận đến cắn răng, "Quả nhiên, giống như mẹ của cô, thứ lẳng lơ!"
Hạ Bạch cố nén lửa giận, "Tôi không mắng mẹ cô, bởi vì tôi hết sức đồng tình với bà ta, có lẽ rốt cuộc cô là loại người gì ngay cả bà ta cũng không biết, lại chạy tới muốn cha chùi đít cho bà ta, thật là lợi hại. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, trên mặt Hạ Bạch liền bị một cái tát.
Hạ Tư Đình mang giày cao gót, đá một cái vào trên bụng cô, làm cho cô ngã trên mặt đất.
Hạ Bạch ôm bụng, gắt gao cắn môi dưới, nhất định là rất đau.
Nhưng trong con ngươi xinh đẹp lại mang theo vẻ mặt không chịu thua.
Bên trong xe Hoắc Lôi Đình thấy vậy, khẽ cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp kia.
Hạ Tư Đình và hai nữ sinh bên cạnh chỉ vào mặt của cô mắng, "Thứ con hoang, tôi cho cô biết, từ nay về sau ít đi dòm ngó vòi tiền của cha tôi, không có tiền đúng không? Bán thân đi! Cởi quần áo, dạng chân, một ngày vẫn có thể kiếm đủ hai bữa cơm!"
Dứt lời, mang theo hai người bạn thân xoay người đi khỏi.