- Đ… Đình Đình!
Mặc Vũ Phong tái mét, anh sợ hãi đến nỗi không biết phải làm gì.
Tay chân nah luống cuống, anh sợ hãi khi ấy cô đang đau đớn gồng mình, bàn tay cô ôm chặt bụng.
Anh giữ được một chút bình tĩnh cuối cùng mà bế cô lên, bàn tay gân guốc nay càng thêm cơ siết lại.
Anh không hề cảm thấy nặng nề khi trên tay đang gánh vác tính mạng của ba người.
Anh bế cô đi.
Bà Tô vội vàng gọi điện cho người nhà bên Trần gia, khác với Vũ Phong thì bà bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng mồ hôi trên trán bà đang túa ra, đây là thời khắc quan trọng, liên quan đến rất nhiều thứ.
Tình cảm giữa Uyển Đình và Vũ Phong, hôn nhân giữa hai gia tộc Trần - Mặc, và… tính mạng của hai đứa trẻ còn chưa chào đời hay nói đúng hơn, chỉ một thời gian nữa thôi bọn chúng sẽ cất tiếng khóc, và nếu không kịp thì chẳng thể nào tưởng tượng nổi kết quả.
- Vũ Phong?
Uyển Đình bây giờ đã bắt đầu mơ màng sau khi được Vũ Phong đưa tới bệnh viện.
Cô cảm thấy chân mình rất ấm, có lẽ là do dòng máu hay nước ối.
Tay cô rất lạnh, nhưng nó trở nên ấm áp khi được một bàn tay khác nắm chặt, và cô nhận ra đó là Mặc Vũ Phong.
Nước mắt, giọt nước mắt của anh đang rơi lách tách trên bàn tay trắng muốt của cô.
Nó ấm, nặng nề, và pha lẫn chút sợ hãi.
Cô nhìn lên trần nhà, nó đang di chuyển rất nhanh, mọi thứ thật mờ ảo, cuối cùng cô không chịu được nữa mà nhắm mắt.
Giọt nước mắt của cô lăn dài sang hai bên, thấm đẫm tóc mai đang lạnh ngắt bởi mồ hôi, chỉ một giọt, không hơn không kém.
Kể từ đó cô mất đi ý thức, rơi vào cõi tối tăm một lần nữa.
Lần này lạnh lắm, rất lạnh, cô như đang trôi dạt tới tận Bắc Cực, chân chạm nền đất lạnh lẽo, người cô như đông cứng.
Và cô cảm giác như bụng mình nhẹ hẳn, có tiếng khóc của ai đó vang lên…
Mặc Vũ Phong ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, anh vô hồn chẳng nói với ai câu nào, mặc kệ gia đình của cô đều đã có mặt ngay tại đây.
Mẹ cô thì đang gục đầu lên vai Hi Văn vì lo lắng, Bác Thần đứng dựa lưng vào tường, Bác Thành đi qua đi lại vì lo lắng không chịu được.
Ông Trần thì ngồi cùng ông Mặc, hai người ngồi yên như chết, ông nhắm tịt mắt lại, bàn tay chống gậy thẳng thớm, trông ông giống đang ngồi thiền hơn là ngồi chờ cháu gái mình sinh con.
Lục Tuấn Lãng cũng đã đến, sau lưng anh là bạn của Uyển Đình.
Bọn nó bỏ học trốn đến đây, Tuấn Lãng thì đã bỏ dạy học kể từ lúc Uyển Đình nghỉ.
Đối với anh nó chỉ là những trò tiêu khiển.
Ở bên cô mới là mục đích chính.
Nhưng bây giờ anh đang lo lắng đến nỗi chỉ muốn đấm Vũ Phong vài phát.
- Bác sĩ cũng đã từng cảnh báo rằng cô có nguy cơ sinh non, đáng lẽ ra vào thời điểm này Uyển Đình nên ở bệnh viện mới đúng.
Tại sao lại… xảy ra cái chuyện này cơ chứ?
Ông Trần, cha của Uyển Đình lên tiếng, giọng ông trầm và đáng sợ, nhưng bây giờ thì ông đang lo sốt vó lên.
Hi Văn nhìn sang Vũ Phong, thấy anh vẫn đang thơ thẩn ngồi đó thì cô cũng ngầm hiểu có lẽ chuyện này cũng khiến cho anh sốc lắm.
Bác Thành đi lại vỗ vai Vũ Phong như một hành động giúp anh vực dậy.
Ông Mặc thấy Vũ Phong như vậy thì thở dài.
Cho đến khi mọi người nghe được tiếng khóc trong phòng sinh.
Đám bạn của Uyển Đình thì ôm nhau khóc hu hu.
Bác Thần lẫn Bác Thành đều nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, mẹ của Uyển Đình thì ôm Hi Văn mà khóc vì mừng, Hi Văn vô tình trở thành nơi để mẹ chồng làm điểm tựa.
Hai người ông thì mỉm cười nhẹ nhàng.
Chỉ riêng Vũ Phong là đứng bật dậy, anh nuốt nước bọt không biết cô bây giờ thế nào rồi.
Khác hẳn khi nãy, anh bây giờ lúng túng và hoảng loạn, giống như tiếng khóc của đứa trẻ đã khiến cho anh có thêm sức lực để lo lắng thêm.
Chờ mãi, chờ mãi.
Khi tiếng khóc đó dứt thì mọi thứ lại rơi vào sự yên tĩnh cực kỳ đáng sợ làm cho đầu của Vũ Phong muốn nổ tung.
Thay vào đó đột nhiên những bác sĩ lẫn y tá lại ra vào phòng phẫu thuật liên tục, mỗi lần ra thì mặt mày ai cũng nghiêm trọng.
Mỗi lần vào là phải cầm theo hai ba túi máu khiến cho Vũ Phong lẫn Tuấn Lãng thoáng rùng mình.
Lưu Dương và Nhã Tịnh cũng tới, bọn họ đến rồi ngồi lặng lẽ chờ đợi.
Nhã Tịnh, cô ta nhìn xung quanh, tay run run như đang sắp làm điều gì đó quan trọng.
Tư Niên ngồi bên này nhìn thấy điều đó, nó nhíu mày cảm thấy nghi ngờ.
Cuối cùng sau mấy tiếng căng thẳng thì một tin vui lóe lên.
Y tá bế ra ngoài một đứa bé kháu khỉnh.
- Xin chúc mừng gia đình, cặp song sinh một nam một nữ, đây là bé nam.
Xong y tá cho mọi người nhìn ngắm khuôn mặt của đứa bé.
Mẹ của Uyển Đình ré lên the thé.
- Ôi trời, thằng bé giống Đình Đình như đúc, dễ thương quá.
Ai cũng tò mò nhìn xem.
Đám bạn của Uyển Đình thì tủm tỉm cười vì đúng thật là đứa nhỏ quá giống Uyển Đình.
Hai gò má của Vũ Phong lúc này đang ửng đỏ.
Ai cũng vui mừng, nhưng chỉ được một lúc Vũ Phong lên tiếng hỏi.
- Còn một đứa nữa đâu? Còn vợ tôi, cô ấy ở đâu?
Y tá bình tĩnh đáp.
- Đứa bé còn lại đang có triệu chứng về bệnh tim, chúng tôi hiện đang cho bé ở phòng trong chăm sóc tích cực cùng với phu nhân.
Xin mọi người đừng lo lắng vì tình hình đã ổn hơn khi nãy rất nhiều.
Nói xong cô y tá quay người đi, bế đứa bé vào phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.
Những người còn lại thì thở dài, người lớn rời đi gần hết.
Vũ Phong đứng như trời trồng, đứa con nhỏ thì đang có triệu chứng bệnh tim, còn vợ thì đang nằm trong phòng chăm sóc tích cực.
Anh cảm thấy như quả báo đang đổ dồn lên đầu anh vậy.
Những chuyện này không phải là do anh mà ra sao.
Thuốc tránh thai, sảy thai, rồi lại làm cho cô có thai.
Để bây giờ cả mẹ lẫn con đều đang gặp nguy hiểm.
- Bây giờ thì anh vừa lòng rồi chứ?
Tư Niên mạnh dạng lên tiếng.
Vũ Phong sững sờ nhìn cô ấy mà không biết nói lời nào mới phải.
Lan Chu bên này đang dỗ dành Gia Kỳ khóc sướt mướt bên kia.
Tuấn Lãng ngăn Tư Niên lại để tránh nó động thủ với Vũ Phong.
Anh lên tiếng.
- Vũ Phong, tôi nghĩ cậu biết mình nên làm gì bây giờ.
- Và cậu cũng nên chuẩn bị ly hôn với em gái tôi đi.
Bác Thần cuối cùng cũng lên tiếng, câu nói của anh lại như tiếng sét đánh ngang tai Vũ Phong khiến cho anh trừng mắt nhìn Bác Thần.
Anh đi lại trước mặt anh vợ, giọng nói run bần bật.
- Tại sao anh lại nói thế?
- Tôi nghe nói hai đứa đã ký với nhau hợp đồng năm, bây giờ thời hạn đã hết, vậy nên cậu hãy làm theo hợp đồng đi là vừa.
- Không! Em sẽ không rời xa Uyển Đình, em không bao giờ muốn rời xa cô ấy!
Vũ Phong gào lên, Bác Thần tức giận thúc vào mặt Vũ Phong một cái đau điếng.
Anh ngã lăn ra đất, máu chảy tí tách xuống sàn nhà.
Anh sững người không thể nào tin được sự thật này.
Bác Thành đi lại ngăn Bác Thần lại.
- Anh trai, đây là bệnh viện, có gì thì từ từ nói.
Lưu Dương cùng với Nhã Tịnh bên này không nhìn nổi nữa mà quay người đi về, đợi đến khi mọi thứ ổn định rồi lên thăm cũng không muộn.
Nhưng vừa mới tới cổng thì Nhã Tịnh khựng người lại khiến cho Lưu Dương nhíu mày.
- Tớ để quên đồ mất rồi, cậu về trước đi, tớ quay lại lấy rồi về sau.
Nói xong cô ta đi vào thang máy.
Lưu Dương thở dài rồi bỏ về một mình.
Trong phòng chăm sóc tích cực.
Có hai mẹ con dường như đang chiến đấu với tử thần.
Uyển Đình phải dùng máy để thở, còn đứa con bên cạnh cô thì nằm yên đó ngủ ngon giấc.
Vũ Phong đứng từ ngoài nhìn hai mẹ con qua cửa kính.
Anh bây giờ chỉ muốn ôm cô vào lòng cùng với đứa con gái của hai người, anh trai của nó bây giờ đang khóc oe oe bên phòng sơ sinh, có lẽ là nó muốn gặp em gái nó..